CHƯƠNG 2
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Người nọ bóp lấy cổ Tùng Hạ, xách cậu như xách con gà áp lên tường, trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy khí thế nguy hiểm: “Từ giờ trở đi, anh còn nói thêm một câu nữa, tôi không cần nghe lời vô ích, sẽ khâu miệng anh lại.”
.
.
.
Tùng Hạ đăng kết quả phân tích của mình lên một diễn đàn hacker cậu vẫn vào hàng ngày, không ngờ bốn năm giờ sáng tinh mơ vẫn nhanh chóng nhận được phản hồi. Một số cao thủ trong diễn đàn không ngừng tham gia vào hàng ngũ phân tích. Họ đăng bài trên các diễn đàn lớn khác, thu hút những người phát hiện ra thực phẩm phân hủy để lại lời nhắn. Trong vòng một tiếng ngắn ngủi, phạm vi phân hủy thực phẩm đã lan từ Vân Quý đến Hồ Bắc, khu Bắc Bộ cũng đã lan tới Bắc Kinh, Thiên Tân. Họ phân tích đối chiếu số liệu bốn tiếng gần nhất, phát hiện chỉ cần ba đến bốn giờ nữa, ba tỉnh miền Đông Bắc và vùng duyên hải Đông Nam cách xa Thanh Hải nhất cũng sẽ lâm vào tình trạng trên. Tốc độ phân hủy thực phẩm giống như một trận ôn dịch, lấy tâm địa chất Golmud – Thanh Hải làm trung tâm, bằng tốc độ cực kỳ đáng sợ khuếch tán ra toàn quốc, mà không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiếp theo, trên mạng bắt đầu lục tục đăng tin thực vật có tốc độ sinh trưởng khủng khiếp. Một cư dân mạng đã đăng hai tấm ảnh chụp tường ngoài nhà gã. Tấm ảnh thứ nhất được chụp ba ngày trước, Chi hoa giấy phủ trên tường ngoài nhà gã chiếm cứ một mảng rất nhỏ, thế nhưng sang bức thứ hai, Chi hoa giấy đã bò đầy mặt tường biệt thự ba tầng nhà gã. Gã viết rằng sau khi tỉnh dậy thì phát hiện không nhìn thấy ánh sáng, khi bước ra ngoài, gã mới phát hiện Chi hoa giấy đã phủ khắp cửa sổ, bờ tường bên ngoài nhìn như nhà ma đã bỏ hoang nhiều năm!
Hơn sáu giờ sáng, nhiều người mới tỉnh dậy, các địa phương gần Thanh Hải không ngừng xuất hiện các hiện tượng quỷ dị. Thực phẩm phân hủy nhanh chóng, thực vật điên cuồng sinh trưởng, động vật hoang trở nên hung dữ tấn công con người. Từ sau trận động đất buổi chiều hôm qua đến nay mới chỉ mười ba tiếng mà toàn quốc đã chìm trong sự kì lạ. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, những chuyện này đang không ngừng chuyển biến xấu.
Càng ngày càng có nhiều người ý thức được động đất đã tạo thành ảnh hưởng gì. Trên TV không đăng bất kỳ tin tức gì, có thể là bị những nghành có liên quan cấm nói, nhưng họ không thể cấm được miệng lưỡi của hàng tỉ cư dân mạng. Trên mạng, lời đồn đăng lên khắp nơi, những suy đoán khiến người ta nghe mà kinh sợ liên tiếp xuất hiện. Vốn là một buổi sáng ngày thứ Hai bình thường, nay lại trở thành ngày toàn dân khủng hoảng.
Tùng Hạ càng quan tâm đến chuyện này thì càng thấy kinh ngạc, ngay khi cậu điên cuồng tra tìm tin tức liên quan, nỗ lực phân tích tình hình thì điện thoại di động của cậu chợt vang lên.
Nhìn thấy cuộc gọi của bà chủ, cậu bỗng giật mình tỉnh giấc, trễ giờ làm mất rồi. Cậu nhanh chóng nghe máy: “Alô, giám đốc Tương, em đến công ty liền đây…”
Giọng nói người phụ nữ trong điện thoại cực kỳ hoảng loạn: “Tiểu Tùng, cậu đừng tới, công ty xảy ra chuyện rồi.”
Kỳ thật Tùng Hạ cũng không quá kinh ngạc. Cậu đang ở Côn Minh, cũng không cách xa Thanh Hải là mấy, cũng là nơi xảy ra chuyện phân hủy thực phẩm tương đối sớm. Dựa theo khu vực liên quan mà họ đã suy đoán, Vân Nam cũng không trốn thoát được.
Nhưng dù không kinh ngạc, cậu vẫn lo sợ, dù sao thì chuyện trong một đêm mà sinh vật đã đánh mất sự cân bằng có thể sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ nhân loại.
Cậu hít sâu một hơi: “Giám đốc, công ty xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cậu có nhớ cây thông cảnh trước cửa công ty không?”
“Nó ư? Có phải nó lớn rất nhanh không ạ?”
“Sao cậu biết?”
“Tối qua đến làm, em vấp chân phải nó, nó lớn thế nào rồi hả chị?”
Đầu dây bên kia thở ra một hơi, giọng nói run run, mang theo sự sợ hãi rõ ràng: “Toàn bộ bên ngoài khu vực làm việc… bị nó phủ kín gần hết.”
Tùng Hạ cảm thấy cả người lạnh toát.
Cho dù có mong đợi sự may mắn thế nào chăng nữa, cậu cũng hiểu được thế giới mà cậu đang sống thật sự đã xảy ra sự biến hóa đáng sợ nào đó. Nhìn tình huống trước mắt, vấn đề chính lúc này chính là sinh vật cấp tốc phát triển và biến dị. Ví dụ như Chi hoa giấy và bồn cây thông cảnh điên cuồng sinh trưởng và biến hóa, vi khuẩn sinh sôi nảy nở nhanh chóng khiến thực phẩm bị phân hủy, còn có những con thú yếu đuối như chó mèo hoang bất chợt tấn công con người. Tất cả mọi chuyện này đều chứng minh các loài sinh vật đã biến dị trước mắt xã hội loài người.
Giám đốc Tương run giọng nói: “Tiểu Tùng, cậu có biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không? Không phải cậu thích nhất là đọc sách hay sao.”
Tùng Hạ cười khổ: “Giám đốc, em giống mọi người, không biết gì hết.”
Đầu dây bên kia có tiếng thở dài: “Hôm nay cậu vẫn chưa ra khỏi nhà đúng không.”
“Vâng.”
“Cậu ra ngoài xem một chút đi, loạn cả lên rồi.”
Tùng Hạ cúp máy, chạy tới trước cửa sổ. Vì mở điều hòa nên cậu vẫn đóng cửa. Nay mở cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài, quảng trường quen thuộc trước mắt qua một đêm ngắn ngủi đã vô cùng thay đổi.
Đầu tiên chính là các kẽ hở cố ý tạo ra trên mặt đường nay đã trồi lên đầy cỏ dại sắp cao ngang bắp chân người, nhưng người đi đường không có thời gian quan tâm đến chúng, ai nấy thần sắc vội vã, vẻ mặt hoảng loạn, tập trung thành tốp năm tốp ba thảo luận những chuyện kì lạ xảy ra chung quanh họ.
Đây vốn phải là một buổi sáng ngày thứ Hai giao thông kẹt cứng [12], nay trên đường không có mấy xe cộ, chẳng ai vội vã đi làm, đưa trẻ đi học hay mua đồ ăn sáng cả. Ai cũng nhận ra tình hình mà dùng lẽ thường không thể giải thích này, tuyệt đối không đơn giản.
[12] Nguyên văn 拥堵不堪 (ủng đổ bất kham), có thể hiểu theo tiếng Anh là Gridlocked – tình trạng kẹt xe hoàn toàn, không ai có thể nhúc nhích được.
Sự sợ hãi còn khuếch tán nhanh hơn cả mầm độc. Ba tiếng trước, chỉ có cậu và người trong diễn đàn hacker mới nhận ra hoàn cảnh biến hóa, trong nháy mắt, đại bộ phận những người tỉnh táo về sau đều đã nhận ra sự việc nghiêm trọng.
Tùng Hạ đóng cửa sổ lại, đặt mông ngồi xuống giường.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh một chút.
Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn là một con mọt sách chỉ biết học, không có sở trường đặc biệt gì, may được di truyền của ba mẹ được một chút thông minh. Tri thức mênh mông, nếu suy nghĩ một cách tỉ mỉ, bình thường cậu có thể phân tích ra được vấn đề nhanh hơn người chung quanh. Lúc này, trong đầu cậu hiện lên hai chữ to: TẬN THẾ.
Đó không phải phỏng đoán vô văn cứ. Trong mười mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, sinh vật biến dị đã đạt tới trình độ như vậy. Nếu cứ tiếp diễn như thế, đến ngày mai, cỏ dại sẽ phủ kín con đường mà con người vất vả thi công. Thức ăn phân hủy, sẽ rất nhanh thôi nhân loại sẽ rơi vào nguy cơ cạn kiệt lương thực. Chưa kể đến động vật ăn tạp đang dần dần trở nên hung ác và biến hình khổng lồ, chúng đã và đang theo sát bước chân biến dị của thực vật và vi sinh vật.
Nếu như biến dị không ngừng, cậu có thể kết luận: Trong vòng ba ngày, trật tự xã hội loài người sẽ tan vỡ, những khu vực chịu ảnh hưởng sóng địa chấn sẽ rơi vào địa ngục trước nay chưa từng có.
Tận thế… thật sự sắp đến ngày tận thế hay sao? Lời tiên đoán ngày tận thế… thật sự thành sự thật?
Đầu óc càng minh mẫn, trong lòng lại càng sợ. Cậu chỉ là một nhân viên phổ thông bình thường, sống một cuộc sống Nine to Five [13] đủ thấy vừa lòng, chẳng bao giờ nghĩ rằng đời này sẽ có biến hóa gì to lớn. Thế nhưng trong nháy mắt, cậu lại phải đối mặt với ngày tận thế với những sinh vật biến dị này.
[13] Nine to Five: Thành ngữ tiếng Anh, chỉ cuộc sống bình thường, đơn điệu, tẻ nhạt.
Cậu, năng lực đủ dùng, thể chất bình thường, một khi trật tự xã hội sụp đổ, có thể nói rằng cậu không có bất kỳ ưu thế gì để sinh tồn, sao mà cậu không sợ được chứ.
Không được, phải sớm chuẩn bị!
Tùng Hạ bật dậy từ trên giường, quay lại trước bàn máy vi tính, trên QQ [14] đang điên cuồng đăng lên tin mới, tùy tiện mở một cái ra xem, đều là các các suy đoán về tận thế.
[14] QQ: Công cụ chat và tin tức của TQ, tương đương Yahoo! của mình.
Trên các diễn đàn lớn và blog cá nhân đều đưa tin về các thay đổi trong một đêm. Nơi nào cũng bắt đầu tranh nhau mua các đồ dùng sinh hoạt. Về phía chính phủ thì hoàn toàn không có bất kì động tĩnh gì, ai nấy đều cảm thấy bất an.
Tùng Hạ biết bây giờ đến siêu thị mua lương thực dự trữ đã không kịp nữa. Thứ nhất là bây giờ trong siêu thị có rất nhiều người, thứ hai là dựa theo tốc độ phân hủy thực phẩm bây giờ, dù mua được nhiều, chỉ cần không bảo quản lạnh cũng sẽ hỏng trong vòng mấy tiếng.
Thức ăn là vấn đề khẩn cấp nhất lúc này…
Tùng Hạ lấy tất cả thực phẩm được đóng gói trong trạng thái chân không chưa bị phân hủy ra, những thức ăn này tạm thời chưa bị hỏng. Cậu là người yêu mỹ thực, biết làm, cũng thích làm, trong nhà có rất nhiều thức ăn đã được tẩm ướp đóng gói chân không, chế phẩm của thịt còn nhiều hơn nữa. Trước mắt xếp các túi đóng gói chân không để cạnh nhau trong tủ lạnh coi như an toàn. Số thức ăn này chí ít đủ cho mình cậu ăn trong một tháng, điều kiện tiên quyết là những thức ăn này có thể chịu đựng một tháng.
Sau khi thu xếp đồ ăn, cậu gọi người thân duy nhất còn liên lạc với mình — chú của cậu ở Bắc Kinh, nhưng điện thoại tắt máy. Cậu lại gọi cho bạn bè, nói cho họ biết nhất định phải cất giữ thực phẩm thích đáng. Nếu như tình hình kế tiếp chuyển biến xấu, họ lập tức sẽ phải đối mặt với nguy cơ cạn kiệt lương thực.
Làm xong mọi chuyện, cậu đã mệt mỏi đến người đổ mồ hôi.
Cậu lại nghĩ rằng, không cha không mẹ không vợ không con như mình trong hoàn cảnh này lại là chuyện tốt, cô độc, cũng chẳng có vướng bận để canh cánh trong lòng. Việc duy nhất cậu phải làm bây giờ là nghĩ cách giúp mình sống sót.
Cậu dạo qua một vòng trong phòng, muốn tìm cái gì đó làm vũ khí. Một khi động vật bắt đầu biến dị, những loài vật bình thường yếu ớt cũng có thể trở thành kẻ thù của mình. Bây giờ nhớ tới con mèo hoang tấn công người tối hôm qua, cậu hơi thấy sờ sợ.
Đang lúc bận rộn khắp phòng thì đột nhiên có người nhấn chuông cửa nhà cậu.
Tùng Hạ bước đến cửa nhìn qua mắt mèo, bên ngoài là người đàn ông, người mặc đồ rằn ri, đầu đội mũ, không nhìn rõ mặt.
“Xin hỏi ai đấy?”
“Anh là Tùng Hạ phải không?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp.
“À vâng? Cậu quen tôi ư?” Tùng Hạ mở cửa ra, hai người được ngăn cách bởi tấm lưới phòng trộm.
Người kia khẽ ngẩng đầu, gương mặt không có nhiều biểu cảm cho lắm, đôi mắt vô cùng lạnh lùng. Tùng Hạ nhìn thấy mà ngẩn ngơ, bởi vì… người này trông rất đẹp, các nét trên mặt đều rất khôi ngô, vóc dáng cũng rất cao lớn. Cậu lớn thế này rồi còn chưa bao giờ gặp người đàn ông nào lại đẹp như vậy, đúng là không giống người thường.
Tùng Hạ lắp bắp: “Xin hỏi, cậu tới tìm tôi?” Chắc người này là quân nhân. Cậu nghĩ vậy không phải vì người này mặc đồ rằn ri mà còn bởi vì người này toát ra một khí chất mạnh mẽ kiên cường, vô cùng hợp với hình tượng quân nhân.
“Tùng Hạ, mở cửa.” Người bên ngoài chắc nịch nói ra bốn chữ.
Tùng Hạ giật mình, hồi phục tinh thần: “Xin hỏi cậu là ai?”
“Tôi là người được giáo sư Tùng Chấn Trung phái đến đón anh.”
“Chú? Vì sao?” Chú của cậu là chuyên gia cổ sinh vật học, bây giờ đang nghiên cứu ở Bắc Kinh. Sau khi cha mẹ qua đời, họ chưa từng gặp lại nhau, cũng rất ít khi liên lạc. Hằng năm chỉ có đến Tết mới gọi điện liên lạc với nhau, tình cảm cũng không tính là sâu nặng.
“Đừng nói nhảm, mở cửa mau.”
Tùng Hạ thấy da đầu tê dại, cậu lính trẻ này sao mà hung dữ thế. Đẹp trai như vậy, ăn nói dễ nghe không được sao. Cậu do dự không biết có nên mở cửa hay không, tuy người này đã nói ra tên chú, nhưng thật sự là chú ấy cũng không quá thân với mình…
Người bên ngoài hình như đã không nhịn được nữa. Một khắc sau, một nòng súng đen ngòm từ từ chen vào khe hở của tấm lưới bảo vệ. Hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ lạnh lùng nhìn cậu.
Tùng Hạ sợ đến hai chân run rẩy, há miệng lẩy bẩy mở cửa.
Sau khi bước vào, người nọ đóng chặt cả hai cánh cửa, sau đó nhìn chung quanh căn nhà một lượt: “Bây giờ tôi sẽ đưa anh đến Bắc Kinh, mang hết đồ ăn được đóng gói chân không trong nhà theo, những thứ khác không cần mang.”
“Bắc Kinh? Tôi không muốn đến Bắc Kinh, nếu như vật chất liên tục biến dị, bên ngoài sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm. Tôi chỉ muốn ở nhà, không đi đâu hết.”
Người nọ quét mắt nhìn cậu một cái: “Chẳng bao lâu nữa ở trong nhà cũng không thể an toàn. Anh không có quyền lựa chọn, chỉ có thể đi theo tôi.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu là người chú tôi phái đến, có phải cậu biết chuyện gì hay không? Vì sao chú tôi lại muốn tôi đến Bắc Kinh, rốt cuộc trận động đất kia đã gây ra chuyện gì, vì sao mọi vật đều biến dị!”
“Tiến hóa.”
“Gì cơ?”
“Họ gọi là tiến hóa.”
“Cậu nói… những biến dị này… là tiến hóa?” Tùng Hạ chậm rãi nhẩm lại hai chữ này, càng ngẫm càng thấy đúng. Động – thực vật và vi sinh vật, nhìn theo khía cạnh của bản thân chúng, quả thật đang tiến hóa. Hình thể lớn mạnh, tốc độ sinh sản nhanh hơn, sẵn sàng tấn công, đây đều là ưu thế của tiến hóa. Nếu chúng cứ tiếp tục tiến hóa như vậy, đây chính là ngày tận thế của nhân loại. Nền văn minh mà con người khổ cực xây dựng hàng ngàn năm sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
“Chờ một chút, họ là ai? Chú tôi ư?”
Người nọ không để ý đến cậu nữa, đã bước vào nhà bếp bắt đầu thu dọn thực phẩm.
Tùng Hạ ngẩn ra cả nửa phút, sau đó chạy vội vào nhà bếp, giữ lấy tay áo của hắn, lo lắng không yên la lên: “Cái cậu này, cậu đừng tự tiện như vậy. Tôi không muốn đến Bắc Kinh, dù cậu có nói thế nào, có một chỗ ở vững chắc còn an toàn hơn ló mặt ra ngoài, tôi không đi, tôi… á…”
Người nọ bóp lấy cổ Tùng Hạ, xách cậu như xách con gà áp lên tường, trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy khí thế nguy hiểm: “Từ giờ trở đi, anh còn nói thêm một câu nữa, tôi không cần nghe lời vô ích, sẽ khâu miệng anh lại.”
Vì thiếu dưỡng khí, gương mặt Tùng Hạ căng lên đỏ bừng. Cậu sợ hãi nhìn người đàn ông trước mắt.
Giới thiệu nhân vật: