Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 313: Chương 313




Ngoại truyện 2 – Ánh sáng và Bóng tối

Chương 317

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Sở Tinh Châu vỗ vỗ lưng Dung Lan, ánh mắt nhìn Dung Lan là ánh mắt chuyên tâm chính hắn cũng không biết.

Sở Tinh Châu say rượu tỉnh lại, đầu đau muốn nứt. Tấm rèm dày cộm của khách sạn che kín ánh sáng, hắn chỉ có thể gắng đoán từ bên trong khe hở chắc hẳn bên ngoài là ban ngày.

Day day huyệt Thái Dương một lát, hắn mới bò dậy khỏi giường. Mở di động ra, hơn một giờ trưa, di động ghi lại vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, đều là của Dung Lan.

Nhớ tới chuyện tối qua, Sở Tinh Châu cả một bụng lửa giận.

Hai người họ cùng đi công tác ở Tây Ninh, buổi tối ăn cơm với khách hàng, một ông chủ lớn dẫn theo con gái của mình đến. Cô gái kia đoan trang xinh đẹp, không biết làm sao mà Dung Lan lại nổi hứng gán ghép mình và cô ta với nhau, vừa ăn vừa không ngừng nói cười, mọi người ngồi đó cũng hưởng ứng theo khiến Sở Tinh Châu ăn một bữa cơm mà phải hết sức nén giận.

Ăn xong, hai người làm ầm một trận ở bãi đỗ xe, chia tay trong cảnh không vui. Hắn không về khách sạn công ty sắp xếp mà tự mình tìm một khách sạn gần đó ở tạm. Hắn muốn tránh mặt Dung Lan một đêm, không thì lấy tính cách Dung Lan, nhất định sẽ còn lên giọng với hắn nữa. Hắn cảm thấy mình không bị Dung Lan chọc giận đến độ lật bàn ngay lúc ấy thì đã coi như thành quả mấy năm qua tu dưỡng rồi.

Dung Lan không biết tâm tư của mình thật hay đang giả vờ không biết? Hai người họ quen nhau từ thời mặc quần thủng đít, Dung Lan thông minh như vậy, Sở Tinh Châu không tin hắn không cảm thấy một chút nào được. Nhưng Dung Lan muốn giả khờ, hắn chỉ có thể phối hợp, duy trì “tình nghĩa huynh đệ” vi diệu giữa hai người.

Sở Tinh Châu thở dài, đứng dậy bước vào phòng tắm.

Tấm gương trong phòng tắm chiếu ra cơ thể một người đàn ông trần trụi, dáng người cao lớn cường tráng, làn da màu mật ong dưới ánh đèn sắc ấm trở nên đặc biệt bóng loáng gợi cảm. Sở Tinh Châu lấy tay chống xuống bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch, đưa mặt vào gần gương. Mái tóc của hắn rối tung, gương mặt anh tuấn sắc nét trong gương dường như mang thêm vài phần u ám bệnh trạng, mí mắt sưng vù, mắt đầy tơ máu, vừa nhìn đã biết một gương mặt say rượu chưa tỉnh.

Hắn vốc nước lạnh lên mặt, sau đó tắm rửa. Tắm xong, hắn gọi điện muốn kêu khách sạn đưa bữa sáng lên, không ngờ không ai nhận điện cả.

Đặt máy xuống, hắn lại cầm lấy di động của mình, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, tần ngần hồi lâu mới chịu gọi lại. Không ngờ gọi rồi mới biết điện thoại không có tín hiệu, cảm xúc hòa giải Sở Tinh Châu vất vả lắm mới chuẩn bị được lập tức bị đánh tan.

Gọi lại cho khách sạn mấy lần không được, Sở Tinh Châu đói đến khó chịu nên thay quần áo, tính xuống dưới kiếm ăn.

Khi đi thang máy xuống sảnh chính, Sở Tinh Châu ngẩn cả ra. Toàn bộ đại sảnh khách sạn vậy mà không một bóng người, nhân viên phục vụ và khách hàng như thể đều đã bốc hơi khỏi trần gian.

Sở Tinh Châu lập tức nhận ra có điều lạ kỳ, nhất định đã xảy ra chuyện. Điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là trận động đất chiều hôm qua. Hôm qua, tại địa khu Golmud xảy ra động đất, Tây Ninh cũng chịu một chút ảnh hưởng, có điều không tính là quá nghiêm trọng, họ vẫn ra ngoài làm ăn như thường. Có lẽ trong khi hắn say đến mê man bất tỉnh, lại có động đất nữa? Nhưng đồ đạc trong phòng lại không hề đổ vỡ. Có lẽ sợ có dư chấn nên mọi người đã ra ngoài tránh nạn?

Sở Tinh Châu nghĩ nát cả óc mà vẫn không ra, chỉ có thể đi ra ngoài khách sạn.

Trên đường, tình hình càng ngày càng kỳ lạ. Con đường vốn sạch sẽ phẳng phiu, qua một đêm đã mọc lên vô số cỏ dại. Cây xanh trong khu vực hai bên lề đường đều mọc tràn ra đường, trên phố mọi người qua lại nét mặt vội vàng, ô tô nối đuôi dài cả cây số. Là một người sinh sống trong thời đại hòa bình, Sở Tinh Châu chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn như thế cả, đây quả thật đúng là cảnh vừa chịu thiên tai. Hắn càng khẳng định hiện tượng kỳ lạ này có liên quan đến động đất.

Không màng ăn uống, Sở Tinh Châu chỉ muốn lập tức ở cạnh Dung Lan. Nhưng khi hắn giơ tay muốn gọi xe thì mới nhận ra lúc này ở đây đã chẳng còn chiếc taxi nào nữa. May là khách sạn kia cách vị trí hiện tại cũng không xa, hắn vội vã quay lại khách sạn.

Trên đường, có một tốp học sinh mười mấy tuổi đang đi đến. Tuy chúng lưng đeo cặp mặc đồng phục, nhưng tại một nơi lúc này không nên có mặt, một thằng bé trong số đó lớn tiếng nói: “Họ nói rằng đây chính là tận thế, ha ha ha, tận thế đó, vậy mà chúng ta lại dính thật.”

“Tận thế là không cần đi học, không cần thi cử, sướng muốn chết, về nhà ngủ đi.”

Đây chính là năm mà lời đồn tận thế bị đồn thổi đến mơ hồ, thế nhưng đa số mọi người đều không tin. Sở Tinh Châu tất nhiên cũng sẽ không để tâm đến lời đùa cợt của con trẻ, chỉ có điều không liên lạc được với Dung Lan khiến hắn hết sức lo lắng. Chung quy hễ là lúc lộn xộn thì đều dễ xuất hiện tình trạng nước đục thả câu.

Sở Tinh Châu càng đi càng kinh ngạc. Khi đi ngang qua một siêu thị, hắn phát hiện có tận hàng trăm người đang vây kín bên trong chờ tính tiền. Hàng hóa trên các kệ đều bị vơ vét bằng sạch, có cả những người vì giành giật mà đánh nhau. Lại đi qua một con phố, có một người bị chó hoang cắn bị thương đang kéo theo cánh tay đầm đìa máu chảy cầu cứu khắp nơi. Song không có một chiếc xe nào có thể đưa người nọ đến bệnh viện được do mọi con đường đều đã bị lấp kín. Cảnh sát mặc đồng phục chống bạo động, khẩn trương chạy qua người hắn từ con phố phía trước, ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm trọng. Sở Tinh Châu dần dần nhận ra, chỉ e không chỉ là chuyện đơn giản như động đất, không khí trong thành phố này rất kỳ lạ, giống như… giống như qua một đêm, chuyện gì cũng thay đổi vậy.

Sở Tinh Châu càng ngày càng sốt ruột, quyết định không đi nữa mà chạy. Cho dù xảy ra chuyện gì, Dung Lan tuyệt đối không thể có chuyện!

Đột nhiên, Sở Tinh Châu va vào một người ở đằng trước, người đó mình mẩy hôi rình bia rượu, lập tức ngã vật xuống đất. Sở Tinh Châu nhìn kỹ, là một người trẻ tuổi nom rất khỏe mạnh, có điều đã say khướt, hắn không rảnh để lo cho gã nên đi lướt qua.

“Mẹ nó mày đứng lại cho tao…” Người nọ lắc lư đứng dậy: “Đâm vào bố mày rồi còn muốn chạy à… Mày, mày đứng…”

Sở Tinh Châu không hề dừng lại, vẫn chạy tiếp.

Người nọ hai mắt mở trừng, xoay người đuổi theo: “Đứng lại, mày đứng lại.” Sau đó vung bình rượu trong tay, ném vào Sở Tinh Châu.

Sở Tinh Châu cảm giác sau lưng có động tĩnh, nhanh nhẹn tránh đi. Bình rượu kia vừa vặn đập vào cột điện bên cạnh, hắt ướt rượu vào người hắn. Vốn đang lòng dạ khó chịu, lúc này lửa giận bùng lên, hắn xoay người lại, hung dữ trừng mắt nhìn gã nát rượu kia.

Gã ta như thể bị ánh mắt cay nghiệt dọa sợ, ngẩn ra không nhúc nhích.

Sở Tinh Châu quay lại, một cước đạp ngã gã ta xuống đất, giày da thủ công tinh tế giẫm xuống cổ gã. Người nọ tóm lấy cẳng chân hắn, muốn đẩy chân hắn ra nhưng làm thế nào cũng không đẩy được nên gào lên: “Mày định làm gì, cẩn thận bố giết mày đấy!”

Sở Tinh Châu nhấn thêm mấy phần sức lực, gã say rượu lập tức mặt mũi nghẹn đỏ, không nói thành tiếng, bám lấy ống quần Sở Tinh Châu. Trong đôi mắt mơ hồ lóe vẻ cầu xin. Lúc này Sở Tinh Châu mới chịu thu bớt sức về, lạnh nhạt nói: “Từ hôm qua đến giờ đã xảy ra chuyện gì?”

Gã nọ ú ớ: “Động đất, tận thế, súc sinh nổi điên, bắt đầu ăn người.”

Sở Tinh Châu nhăn mi, còn định hỏi gì nữa song lại nghĩ: Từ miệng một gã say rượu có thể nghe ra điều gì hữu dụng cơ chứ? Hắn đạp gã ta một cái rồi bỏ đi không quay đầu lại.

Nửa tiếng sau, rốt cuộc Sở Tinh Châu đã tìm thấy khách sạn Dung Lan đang ở. Tình trạng nơi đó cũng tệ hại chẳng kém. Nhân viên phục vụ không thấy đâu, chỉ có một vài khách hàng tay xách hành lý mê man tập trung ở sảnh lớn, đang bàn bạc xem đến sân bay thế nào.

Sở Tinh Châu đi thang máy lên lầu, tìm đến phòng Dung Lan, gõ mạnh vào cửa, hét lớn: “Anh! Anh ơi!”

Bên trong truyền đến một loạt tiếng chân dồn dập, giây tiếp theo, cửa phòng mở ra, đó là một gương mặt anh tuấn trắng trẻo.

Sở Tinh Châu thở phào một hơi: “Anh, anh vẫn còn ở đây.”

Dung Lan mở cửa, sắc mặt xanh tái: “Cậu về rồi, tôi vẫn chờ cậu.” Đoạn nghiêng mình cho Sở Tinh Châu vào phòng.

“Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh có biết bây giờ ngoài đường hỗn loạn thế nào rồi không.”

“Tôi biết, sáng sớm tôi đã ra ngoài nhưng thấy tình hình nghiêm trọng nên lại quay về. Tôi không biết cậu ở đâu nên đành phải ở đây chờ.” Dung Lan đi đến trước bàn, chỉ vào máy tính bảng của mình: “Buổi sáng còn có thể lên mạng nhưng giờ không được nữa. Tự cậu xem đi, những thứ quan trọng tôi đều lưu lại.”

Sở Tinh Châu ngờ vực ngồi xuống, lật xem hình ảnh Dung Lan lưu lại, càng xem lòng càng trĩu nặng.

Những hình ảnh và thông tin kia chủ yếu tập trung ở địa khu Tây Bộ, có cái cây qua một đêm lớn gấp năm, sáu lần có mèo to hơn con bê một đàn chuột lớn cắn chết người trưởng thành khỏe mạnh… Đáng sợ nhất là, mọi thức ăn không được bảo quản đông lạnh hay hút chân không thì đều thối rữa biến chất qua một đêm. Sở Tinh Châu nhớ tới lời nói đùa của đám học sinh trên đường, chẳng lẽ…

Hắn chậm rãi xoay người lại, trầm giọng hỏi: “Anh, đã xảy ra chuyện gì?”

Dung Lan ngồi xuống giường, mệt mỏi day huyệt Thái Dương: “Tôi không biết, thế nhưng trên mạng đều nói là tận thế, nói động đất ở Golmud hôm qua nhất định đã gây ra chuyện gì đó, qua một đêm những nơi gần Thanh Hải đều gặp họa. Sáng nay tôi đã gọi cho ba mẹ tôi và cả ba mẹ cậu, họ ở Thượng Hải xa xôi, không chịu tác động lớn. Nhưng sau đó di động không còn tín hiệu, cũng không lên mạng được nữa ngay vừa rồi, ngay cả máy bàn cũng không gọi ra ngoài được.”

Sở Tinh Châu nghiêm trọng nói: “Chẳng lẽ quả thật là cái gọi là tận thế?”

Dung Lan lắc đầu: “Bây giờ chúng ta không có cách nào để rời khỏi Thanh Hải, mọi chuyến bay đều đã bị hủy, rất nhiều người tập trung ở sân bay. Lúc đến đây cậu cũng đã nhìn thấy, phố xá chật kín như nêm. Nếu tình hình tiếp tục đi xuống, ít nhất thành phố này sẽ biến thành thành phố tận thế.”

Sở Tinh Châu vò đầu, cơn đau đầu ban nãy lúc này như đã lập tức tỉnh táo. Hắn biết mình không phải đang nằm mơ, hắn có thể không tin lời của đám học sinh, mặc kệ câu lải nhải của gã nát rượu, thế nhưng hắn chưa bao giờ không tin tưởng Dung Lan cả. Dung Lan luôn là người thận trọng, thông minh, cơ trí, tuyệt đối không nói lung tung. Sở Tinh Châu nói: “Chẳng trách mọi người trên đường đều giành giật đồ ăn…”

Dung Lan ngẩng đầu, trong đôi mắt trong veo luôn bình tĩnh kiềm chế cũng mơ hồ có chút căng thẳng: “Tinh Châu, tôi cảm thấy chuyện này thật sự rất nghiêm trọng. Bây giờ mọi loại thức ăn đều không thể giữ được, chuyện này sẽ làm bao người chết đói? Có phải chúng ta thật sự phải đối mặt với thế giới như vậy hay không?”

Sở Tinh Châu bắt lấy cánh tay hắn, nhìn sâu vào mắt hắn, bình tĩnh: “Anh, chúng ta đường đường là hai người đàn ông, sẽ không bị chết đói đâu. Cho dù xảy ra chuyện gì, dù em không có cái ăn cũng sẽ để anh ăn no, anh đừng sợ nhé? Chúng ta nhất định sẽ tìm được cách về nhà.”

Dung Lan thở dài: “Tôi có hơi… có lẽ tối qua uống nhiều quá, tâm trạng không tốt, không sao đâu, tôi sẽ tỉnh táo lại.”

Sở Tinh Châu vỗ vỗ lưng Dung Lan, ánh mắt nhìn Dung Lan là ánh mắt chuyên tâm chính hắn cũng không biết, vì Dung Lan rất hiếm khi có nét mặt bối rối như vậy mới khiến hắn động tâm không ngừng.

Từ nhỏ đến lớn, hắn cực ít khi nhìn thấy lúc Dung Lan tương đối thể hiện cảm xúc. Dung Lan luôn là mẫu học sinh ưu tú mà thầy cô ưa thích, là đứa con kiểu mẫu được cha mẹ yêu thương, cho dù ra ngoài xã hội thì vẫn là tinh anh trong nghề nghiệp của mình. Do bề trên hai nhà họ có quan hệ thân cận cho nên từ nhỏ, họ đã cùng lớn lên như anh em ruột thịt với nhau. Hơn hai mươi năm qua, Sở Tinh Châu vẫn là “tiểu lưu manh” suốt ngày đánh nhau gây sự, vẫn sống dưới bóng của “người anh vĩ đại” này. Hắn luôn hấp tấp xúc động, Dung Lan lại luôn điềm tĩnh lý trí. Có điều, hắn không ghen tị với Dung Lan, từ lúc còn rất nhỏ, hắn đã quyết tâm, một ngày nào đó, hắn sẽ chiếm lấy người này làm của riêng.

Fi:

Tại sao lại là chương 317?

Từ chương 286 đến chương 293 là ngoại truyện cuộc sống sau tận thế của các CP chính, mình sẽ để dành sau cùng sau khi làm hết các ngoại truyện khác.

Từ chương 294 đến chương 316, ngoại truyện Tộc Long huyết, mời các bạn đón đọc tại Ám Dạ Cung, mình có dẫn link từng chương trong mục lục.

Ngoại truyện Ánh sáng và Bóng tối là ngoại truyện độc lập, có thể coi mà không cần đắn đo đến những chương chưa post. Tất nhiên nó có đề cập và liên quan đến phần nội dung trong chính văn, ai chưa xem chính văn đọc luôn không hiểu ráng chịu. XD

Ngoài lề: Theo mốc thời gian trong ngoại truyện thì giờ vẫn là 2013, ôi nhớ quá nhớ quá. :3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.