Chương 319
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Dung Lan bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người, bởi vì hắn rõ ràng nhìn thấy hai tay của Sở Tinh Châu gần như lún sâu vào đầu con chuột…
Sở Tinh Châu mở mắt, cảm thấy ***g ngực bị ép không thở nổi.
Nóng quá…
Hắn cúi đầu, nhìn thấy gương mặt Dung Lan gần trong gang tấc, trên mặt toàn là mồ hôi, trong lúc mơ ngủ đôi mày còn nhíu chặt.
Lúc ấy rất lạnh, hai người mơ mơ màng màng ngủ quên mất, xem ra bây giờ nhiệt độ đã xuống mức bình thường, nhặt về được một cái mạng. Sở Tinh Châu thở dài một hơi, vỗ lưng Dung Lan: “Anh, anh ơi.”
Dung Lan mở mắt, nét mặt mê man.
“Hạ nhiệt độ rồi.” Sở Tinh Châu đạp đống quần áo trên người ra: “Nóng quá.”
Lúc này Dung Lan mới phản ứng lại. Hóa ra họ ủ một đống quần áo, còn ôm chặt nhau nên cả hai đều đã nóng toát mồ hôi. Dung Lan xấu hổ đứng dậy, lòng còn sợ hãi: “Nguy hiểm quá, may mà không chết cóng.”
“Kiểu thời tiết quỷ quái này thật sự thay đổi quá nhanh, chúng ta mang theo chút quần áo dày dày đi.”
Hai người tìm một chiếc ba lô lớn, nhét quần áo và vài thứ hữu dụng vào trong rồi định quay về khách sạn.
Không ngờ vừa đi qua một con phố đã nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng hét thảm thiết và tiếng truy đuổi. Âm thanh kia đang chạy tới phía họ. Hai người cảnh giác liếc mắt nhìn nhau, vội trốn vào trong một cửa hàng nhỏ. Giây tiếp theo, một người máu me be bét lao ra từ trong ngõ, chạy như điên về phía trước. Ngay đằng sau, một bóng đen khổng lồ nhào lên, người nọ không chạy được mấy bước thì đã bị bóng đen vồ ngã xuống đất, há miệng cắn cổ.
Sở Tinh Châu và Dung Lan hai mắt mở trừng. Bóng đen săn đuổi kia rõ ràng là một con chuột khổng lồ cao hai mét. Con chuột kia trông rất đô con lực lưỡng, toàn thân xù lớp lông đen thô cứng, mắt sáng xanh lá. Móng vuốt của nó thoáng cái đã rạch thủng ***g ngực người đàn ông nọ, hàm răng sắc bén cắn xé cơ thể người đó ra. Cảnh tượng săn mồi cực kỳ đẫm máu ghê rợn, còn họ chỉ biết trơ mắt nhìn một người đang sống sờ sờ trong nháy mắt bị con chuột biến dị kia xé nát.
Ăn hết nội tạng, con chuột lớn dùng lưỡi liếm chân, sau đó chậm rãi quay người lại, nhìn về phía cửa hàng. Khứu giác của nó nhạy hơn con người gấp ngàn lần, đã sớm phát hiện ra họ đang núp sau kệ hàng.
Sở Tinh Châu rút ra dao cắt bánh mì dài bằng cánh tay, cảm giác trước mặt chuột lớn, lưỡi dao mỏng manh kia yếu ớt chẳng khác lưỡi lam trong dao cạo râu. Hắn gạt Dung Lan ra sau người mình: “Anh đi vào trong đi, bên trong là nhà kho, chắc hẳn có khóa cửa.”
Dung Lan không hề di chuyển: “Chúng ta cùng nhau đối phó nó.”
“Anh!”
Dung Lan kiên định: “Đừng nói nữa, mình cậu đối phó được sao? Nếu cậu chết… cho dù có thể sống mà về nhà, tôi còn mặt mũi nào nhìn mặt ba mẹ cậu nữa.”
Sở Tinh Châu dùng vẻ mặt phức tạp nhìn hắn một cái: “Được, lát nữa anh chạy sang bên kia, nó sẽ đuổi theo người chạy, sau đó em đánh lén nó từ mặt bên.”
“Được.”
Chuột lớn lắc lư cái đuôi, đạp lên xác người đàn ông, chui vào trong cửa hàng. Cửa hàng này không lớn, không gian bên trong gần như có thể nhìn hết toàn cảnh, ở giữa đặt một loạt kệ hàng treo quần áo, cũng chính là nơi hai người đang trốn. Nhưng thật ra nơi đó vốn không thể che giấu cho hai người đàn ông trưởng thành được.
Đôi mắt ti hí của con chuột nhìn họ chằm chằm cả buổi, từng bước tiến gần đến phía họ.
Sở Tinh Châu hít sâu một hơi, hô lớn: “Anh!”
Dung Lan đột ngột xoay người, chạy về phía sau. Quả nhiên con chuột lao đến phía hắn. Khi nó chạy qua kệ hàng, Sở Tinh Châu lập tức nhảy ra, cây dao trong tay đâm mạnh vào bụng chuột.
Con chuột kia không kịp né tránh, bị dao đâm trúng. Nhưng điều khiến Sở Tinh Châu tuyệt vọng là đối với da thịt sau khi biến dị của con chuột mà nói thì thanh dao kia rất mềm. Mũi dao mới chỉ đâm vào được một chút mà thân dao đã cong cả đi! Căn bản không thể tạo ra vết thương thực sự gì cho con quái vật khổng lồ này.
Con chuột phẫn nộ hét lên một tiếng, một chân vồ vào Sở Tinh Châu. Dung Lan nhấc một cái bàn là ném mạnh vào con chuột. Bàn là đúng lúc đập trúng vai nó, cũng cho Sở Tinh Châu cơ hội trốn tránh. Sở Tinh Châu gắng sức né khỏi móng vuốt sắc bén, lăn một vòng trên đất, chạy về hướng ngược lại với Dung Lan. Con chuột do dự giữa Dung Lan và Sở Tinh Châu một chút, sau đó đuổi theo kẻ đâm nó bị thương là Sở Tinh Châu.
Sở Tinh Châu hô lớn: “Anh mau chạy đi! Em xin anh!”
Sắc mặt Dung Lan trắng bệch, mắt đã đỏ ngầu. Hắn ném ba lô, nắm chặt cây dao rồi đuổi theo con chuột.
Sở Tinh Châu một bước thoát ra khỏi cửa, chạy ra bên ngoài. Đáng tiếc tốc độ của hắn chậm hơn con chuột quá nhiều, không chạy được mấy bước đã bị kẻ địch vồ ngã xuống đất, răng nanh sắc bén của nó táp vào cổ hắn.
Dung Lan ập đến từ phía sau, đâm dao vào vai chuột. Do dao cắm thẳng xuống nên lưỡi dao vào sâu thêm vài centimet, rốt cuộc đã khiến con chuột thấy đau đớn. Nó rú lớn một tiếng, lắc người thật mạnh, hất ngã kẻ trên lưng mình xuống, đoạn quay người lại, hùng hổ lao về phía Dung Lan.
Sở Tinh Châu mắt trừng muốn nứt, điên cuồng hét lên một tiếng: “Anh–” Hắn đột nhiên cảm thấy từ trong cơ thể dâng lên một nguồn sức mạnh kỳ lạ bí ẩn. Nguồn sức mạnh kia trong nháy mắt lan tỏa toàn thân, khiến trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy mình rạo rực sức mạnh. Sở Tinh Châu nhảy lên một cái nhẹ nhàng, giống như dưới chân không có trọng lực, không ngờ nhảy cao được tận hai mét, lên đến vai chuột lớn. Hắn siết chặt đầu nó, muốn ấn nó ngã xuống đất.
Chuột lớn đổ uỳnh xuống đất, đột nhiên hú hét điên cuồng. Dung Lan trơ mắt nhìn con chuột gần trong gang tấc đột nhiên thất khiếu đổ máu, xương sọ phát ra tiếng răng rắc cực kỳ đáng sợ giống như có một nguồn lực vô hình đang nghiến lên đầu nó vậy. Hốc mắt con chuột mau chóng biến dạng, cuối cùng hai mắt nổ tung, hàm răng vỡ tan, lập tức tắc thở.
Dung Lan bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người, bởi vì hắn rõ ràng nhìn thấy hai tay của Sở Tinh Châu gần như lún sâu vào đầu con chuột, ép cho bộ óc bé nhỏ nhòn nhọn của nó phải biến dạng. Đây sao có thể là sức mạnh con người có thể đạt được!
Sở Tinh Châu một lòng chỉ muốn dồn con chuột lớn vào chỗ chết, đã giết đến đỏ cả mắt rồi. Khi con chuột rốt cuộc không còn nhúc nhích được nữa, hắn mới tỉnh lại từ thứ cảm xúc bộc phát này. Nhìn chuột chết dưới đất, lại nhìn Dung Lan, Sở Tinh Châu có chút không biết làm sao.
“Tinh Châu… cậu…”
Sở Tinh Châu không dám tin nhìn vào tay mình: “Anh, em làm sao thế này?”
Hai chân Dung Lan như nhũn ra, hắn bò tới đây, nắm lấy tay hắn: “Cậu không sao chứ? Có bị thương không?”
Sở Tinh Châu lắc đầu, hắn nhìn xác chuột chết thảm dưới đất, nghĩ đến sức mạnh kỳ lạ vừa âm thầm di chuyển trong cơ thể mình, lại càng cảm thấy mù mờ.
“Chúng ta về khách sạn trước. Nơi này rất không an toàn.”
“Khoan đã.” Sở Tinh Châu nắm cây dao dưới đất lên, xẻ thịt chuột: “Đây là lương thực hôm nay của chúng ta.”
Hai người cắt xuống một miếng thịt lớn, giấu vào trong ba lô rồi mau chóng quay về khách sạn. Về phòng rồi, Sở Tinh Châu ngã phịch xuống giường như mất sức, lắc lắc đầu: “Cơ thể em có vấn đề gì đó, vừa rồi có một nguồn lực rất mạnh đột ngột xuất hiện.”
Dung Lan đã bình tĩnh trở lại: “Tôi đoán khả năng của cậu cũng giống như chúng, biến dị.”
“Em? Biến dị?”
Dung Lan gật đầu: “Chuyện này cũng hợp lý, cậu ngẫm lại xem, bây giờ động thực vật khắp nơi đều đang biến dị, con người cũng là động vật, vì sao không thể biến dị.”
Sở Tinh Châu nhăn mi: “Xem ra là vậy.”
Dung Lan cầm khăn lông ướt đi ra, giúp hắn lau máu trên tay và trên mặt, thở dài: “Cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.”
“Đương nhiên là chuyện tốt, chỉ cần có thể bảo vệ anh, em biến thành gì cũng được.”
Dung Lan ngẩn ra, lặng yên nhìn hắn.
Dưới ánh nhìn lý trí chăm chú kia, Sở Tinh Châu buột miệng giải thích: “Anh xem, có khả năng tự vệ là chúng ta sẽ không bị chuột lớn cắn chết nữa, lại tìm được lương thực hôm nay, mạnh lên chung quy không phải chuyện xấu.”
Dung Lan gật đầu: “Có lẽ, hy vọng cơ thể cậu sẽ không xuất hiện thay đổi không tốt nào.”
Sở Tinh Châu siết chặt nắm đấm: “Nếu vẫn có sức mạnh này, ít nhất chúng ta không lo chết đói.”
“Ngày mai chúng ta đến đường ra cao tốc, xem xem ở đó có tìm được xe đi hay không.”
“Vâng.” Sở Tinh Châu nhớ tới tiếng thịt kia, cười: “Chúng ta nấu nó lên ăn đi.”
Hai người đến phòng bếp, bếp gas vẫn dùng được, nồi nia xoong chảo cũng đầy đủ mọi thứ, muối và rượu đều chưa hỏng. Họ hứng nước, nấu một nồi lẩu thịt chuột.
Sau khi nấu chín, Sở Tinh Châu bày lên bộ bát đĩa bằng sứ xương [1] sạch sẽ đẹp mắt, rót hai ly rượu vang đặt lên bàn, sau đó dùng hoa giả và nến trang trí một phen. Nếu bỏ qua món thịt đơn điệu trên bàn thì thoạt nhìn rất có vài phần hương vị lãng mạn.
[1] Sứ xương (Bone China): Một loại đồ sứ được chế tạo từ tro xương động vật trộn với khoáng chất fensfat (còn gọi là Tràng Thạch) và đất sét trắng (cao lanh), có độ thấu quang cao, chứa ít nhất 30% phốt phát chiết xuất từ xương động vật và can xi phốt phát.
Dung Lan thấy vậy thì nhoẻn cười: “Cậu vẫn còn tâm trạng này cơ à.”
Sở Tinh Châu cười: “Biết đâu sau này không được hưởng thụ nữa, nhân lúc có điều kiện thì mau mau hưởng thụ một phen đi.”
Dung Lan nâng ly: “Nào, cụng ly, chúc mừng chúng ta tìm được đường sống trong kẽ chết.”
Sở Tinh Châu nhẹ nhàng chạm ly với hắn: “Chúc mừng bữa tối đầu tiên chúng ta tự mình săn được.”
Dung Lan nhấp một ngụm rượu, cau mày: “Rượu xoàng quá.”
“Đương nhiên, kém hơn chỗ rượu chất trong hầm nhà em, có điều tốt xấu cũng không hỏng.”
Dung Lan cười: “Vậy ư… Nhà cậu ấy à, tôi thích nhất chính là hầm rượu đó.”
“Anh không thích phòng chơi nhà em sao, trước đây chúng ta cả ngày ở trong đó.”
Dung Lan thở dài: “Đúng vậy, khi đó chỉ cần vừa đến nhà cậu là sẽ trốn trong phòng chơi game, sau này lớn rồi…”
Sở Tinh Châu than: “Sau này lớn rồi, anh bắt đầu thích học.”
Dung Lan cười một tiếng: “Không phải tôi thích học mà chỉ là tôi không muốn làm cha mẹ thất vọng thôi. Hơn nữa, tôi cũng muốn làm gương cho cậu.”
Sở Tinh Châu buồn bực: “Phải, anh thế nào cũng có lý.”
Dung Lan cười khẽ: “Tinh Châu, duyên phận anh em của hai chúng ta dài thật đó, không chỉ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, cùng nhau đi làm, bây giờ thậm chí còn cùng nhau đối mặt với tận thế, cũng rất có khả năng sẽ cùng chết… Tinh Châu, cho dù thế nào, cậu cũng phải nhớ cả đời này tôi đều sẽ coi cậu như em trai ruột của mình, có thể cùng chết với cậu, tôi không còn gì tiếc nuối.”
Ánh mắt sâu thẳm của Sở Tinh Châu nhìn hắn không chớp mắt, trong lòng vừa cảm động lại có một chút chua xót, chỉ là anh em thôi sao? Chỉ có thể là anh em thôi sao? Hắn bắt lấy tay Dung Lan, gắng cười: “Đương nhiên, đời này chúng ta sẽ luôn… ở bên nhau.”
Thủy Thiên Thừa: Tôi biết mọi người không muốn đọc phần đầu tận thế cho lắm, có điều đoạn này sẽ không dài lắm, chủ yếu là để dẫn dắt mâu thuẫn của hai người, dù sao thì mâu thuẫn đó cũng xảy ra ở đầu tận thế tôi sẽ cố gắng cho tiến độ nhanh hơn!