CHƯƠNG 31
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng
Nguồn: [email protected]
Tùng Hạ vỗ vỗ vai Thành Thiên Bích: “Không sao, nếu sau này còn hạ nhiệt độ, hai chúng ta ôm nhau là được.”
.
.
.
Thành Thiên Bích chậm rãi khôi phục thể lực, phải dựa vào một bên nghỉ ngơi.
Tùng Hạ lại chạy đến bên cạnh Liễu Phong Vũ: “Liễu ca, lên xe thôi, mặt đất lạnh lắm.”
“Không cần, đi mang mấy con muỗi đến đây.”
“Hả?”
“Muốn ăn.” Liễu Phong Vũ cũng đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, hắn tuy rằng không có cảm giác đói khát, nhưng hắn quả thật cảm thấy thân thể có chút “trống rỗng”.
Tùng Hạ cố gắng kéo một con muỗi khổng lồ ở bên cạnh tới đây, con muỗi kia có dáng vẻ dữ tợn, nặng ít nhất ba đến năm cân [42], bụng như một quả bóng, dùng mắt thường có thể trông thấy trong cái bụng bự đến biến dạng kia có bao nhiêu máu.
[42] Từ 1.5 -> 2.5 kg.
Liễu Phong Vũ đè đầu nó lại, không đến hai giây, đầu nó đã bị tiêu hóa hoàn toàn, hắn lại giục: “Không đủ.”
Tùng Hạ chỉ vào thân thể con muỗi: “Còn chưa ăn hết mà.”
Trên mặt Liễu Phong Vũ lộ ra vẻ chán ghét: “Đó là máu người, không cần.”
Tùng Hạ vỗ vỗ đầu, đúng là hồ đồ. Cậu biết Liễu Phong Vũ vẫn luôn tránh ‘ăn’ người, dù Liễu Phong Vũ biến thành cái gì, hắn vẫn có trái tim của một con người.
Tùng Hạ đứng lên, kéo tất cả muỗi lớn muỗi nhỏ bốn phía quanh đây đến, kéo được hơn mười con thì cậu cũng mệt đến đầu đầy mồ hôi, Liễu Phong Vũ vừa tiêu hóa đầu muỗi, Tùng Hạ vừa hấp thu năng lượng Mộc của chúng. Những con muỗi này có năng lượng rất thấp, thế nhưng hấp thu vào rồi, Tùng Hạ lại có cảm giác thể lực dồi dào, sự mệt mỏi rã rời và những gì không khỏe đều được giảm bớt.
Mộc có khả năng hồi xuân, bản thân năng lượng Mộc sẽ có hiệu quả chữa trị. Thể lực của Thành Thiên Bích mất một thời gian dài để duy trì trạng thái dồi dào, cho nên Tùng Hạ cũng không biết sự hồi phục thể lực của mình là vì cậu đã hấp thu năng lượng Mộc hay vì cậu đã gia tăng năng lượng vô thuộc tính được tích lũy.
Nói chung, sau khi năng lượng Mộc tiến vào trong cơ thể của cậu, tất cả đều biến thành năng lượng vô thuộc tính không màu trong suốt. Cậu có thể cảm giác những năng lượng kia đang chuyển động trong cơ thể cậu, nhưng cậu vẫn không thể cảm nhận được bất kỳ “hạt nhân” nào.
Thật sự là kỳ quái.
Nhưng, bây giờ cũng không phải lúc để suy nghĩ, cậu phải trợ giúp Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ mau chóng khôi phục thể lực.
Sau khi tiêu hóa hơn bốn mươi con muỗi, rốt cuộc sắc mặt của Liễu Phong Vũ cũng đã hồng hào hơn. Hắn đứng lên, nhìn mình dính đầy bùn và máu, chán ghét nhíu mày: “Bẩn chết đi được, muốn tắm.”
Tùng Hạ bất đắc dĩ nói: “Bây giờ lạnh thế này, tắm thế nào được, chờ nhiệt độ không khí tăng trở lại đã.” Cậu vừa nói vừa đi đi lại lại xung quanh, hấp thu hết năng lượng Mộc từ xác muỗi trong phạm vi cậu có thể hấp thu. Mặc dù năng lượng rất nhỏ, thế nhưng số lượng nhiều, vậy nên sau khi hấp thu xong, Tùng Hạ lập tức cảm giác tố chất thân thể mình đã được nâng lên một bậc.
Những người nằm dưới đất bị sốc đến ngất xỉu trước mùi thối đã dần dần khôi phục ý thức, đều bò dậy từ dưới đất. Bọn họ nhìn thi thể đồng loại và xác muỗi khắp nơi trên mặt đất, sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, tạm thời thì cục diện trước mắt vô cùng áp lực.
Gã đàn ông đeo kính mắt cũng bò dậy từ dưới đất: “Này, vừa có có một đóa hoa rất lớn cực kì hôi thối, sao giờ không thấy đâu nữa? Đúng rồi, vẫn còn chút thối, thối đến nỗi ngất xỉu.”
Liễu Phong Vũ thân thể cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt âm trầm đáng sợ: “Nói ai thối?”
Gã đeo kính sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới đóa hoa kia chính là do đại minh tinh Liễu Phong Vũ này biến thành, bừng tỉnh đại ngộ: “Đây là năng lực tiến hóa gì? Sao mà thối như thế… ư ư…”
Liễu Phong Vũ một tay bóp cổ gã, hung dữ nói: “Muốn biến cổ thành bụng ong mật không.”
Tùng Hạ vội cản hắn: “Đừng đừng đừng, Liễu ca, đừng giận, ăn nói bộc tuệch thế thôi, không có ý gì đâu.”
Gã đeo kính cũng sợ đến sắc mặt tái nhợt, bởi vì gã có cảm thấy trên cổ truyền đến cơn đau.
Liễu Phong Vũ bị Tùng Hạ giật lại, thẹn quá thành giận: “Ông đây là đóa kiều hoa! Còn ai dám nói chữ kia, ông sẽ giết thằng ấy! Giết!”
Mọi người nhìn vệt máu rỉ ra trên cổ gã đàn ông, lại hồi tưởng một chút đến bông hoa đại vương khổng lồ diễm lệ và mùi thối khiến người ta sợ hãi, không ai dám nói tiếp.
Tùng Hạ giữ hắn lại từ sau lưng: “Đừng giận đừng giận, Liễu ca đừng giận, Liễu ca là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử.”
Sắc mặt Liễu Phong Vũ hơi dịu lại, nhìn thoáng qua Thành Thiên Bích còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Trải qua một lần hợp tác, hắn nhìn Thành Thiên Bích cũng thấy hơi thuận mắt một chút: “Này, cậu ta thế nào rồi? Không chết chứ.”
“Cậu ấy cũng thế, nghỉ một chút thì tốt rồi.”
Thành Thiên Bích mở một con mắt: “Tùng Hạ, lại đây.”
Tùng Hạ ngồi xổm xuống bên cạnh hắn. Không cần lên tiếng Thành Thiên Bích, cậu đã biết Thành Thiên Bích muốn hỏi gì, cậu thấp giọng nói: “Hấp thu, hấp thu được rất nhiều, cảm giác thể lực đặc biệt dồi dào, hình như tố chất thân thể cũng được nâng cao.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Năng lượng dự trữ càng lớn, tố chất thân thể cũng nâng cao theo.”
“Quả thật chỉ có thể hấp thu năng lượng của sinh vật đã chết, thu hoạch hôm nay rất lớn.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Hấp thu hết những thứ có thể đi.”
Tùng Hạ quay đầu lại nhìn thoáng qua, đưa mắt nhìn lại, dùng từ thây phơi đầy đồng để hình dung khung cảnh này không quá một chút nào hết, xác người, xác muỗi, thật là thảm khốc.
Nhìn những cái xác khô quắt này, cậu thở dài thườn thượt.
Hai ánh mắt tập trung lại, đồng thời rơi xuống cái xác khô quắt của một người biến dị sức mạnh trước xe.
Thành Thiên Bích há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại ngậm lại.
Tùng Hạ không biết thế nào, chỉ dựa vào động tác nhỏ nhặt như thế, cậu cũng biết Thành Thiên Bích đang suy nghĩ gì, thậm chí biết Thành Thiên Bích vì sao không nói ra, Tùng Hạ cũng hiểu ngầm, không nói gì hết.
Dù trước mắt là một kho năng lượng, cậu cũng không thể vượt qua chướng ngại trong lòng khi phải hấp thu năng lượng đồng loại, giống như chuyện rõ ràng đã vào bụng muỗi, nhưng Liễu Phong Vũ vẫn cho rằng đó là máu của đồng loại mình.
Đàn muỗi tuy rằng đã rút lui, thế nhưng thời tiết lạnh giá còn chưa chuyển lành, nếu tiếp tục hạ nhiệt độ liên tục như thế, sợ rằng rất nhiều người không thể sống qua đêm nay, nhất là chuyện không ai dám đốt lửa nữa.
Ba người về tới chiếc xe, chen lấn trong một góc, ôm thật chặt thân thể của mình. Nhiệt độ không khí đã hạ xuống dưới âm hai mươi độ, quần áo trên người họ vốn không có nhiều tác dụng chống lạnh, toàn dựa vào ý chí để chống đỡ.
Tùng Hạ rét đến môi trắng bệch cả ra, tầm mắt có chút mơ hồ, vô cùng muốn ngủ, nhưng cậu không dám ngủ, họ luôn giám sát nhau.
Ngoài xe không ngừng truyền đến tiếng khóc, có tiếng của người lớn, cũng có tiếng của trẻ con, âm thanh tuyệt vọng như cây kim đâm vào lòng Tùng Hạ.
Lạnh quá… Làm gì mới ấm áp được một chút nhỉ… ấm áp được một chút.
Tùng Hạ tĩnh tâm, cẩn thận cảm nhận năng lượng chuyển động trong cơ thể cậu. Thân thể cậu giống như một mô hình giải phẫu ba chiều, cậu có thể “nhìn thấy” mạch máu của mình một cách rõ ràng, khung xương, thần kinh, các mạch. Đồng thời, cậu cũng có thể “nhìn thấy” dòng năng lượng trong suốt tựa như máu đang tuần hoàn ra toàn thân, tràn ngập mỗi một tế bào của cậu. Năng lượng di chuyển có thể nhanh hơn một chút không nhỉ? Máu càng chảy nhanh, thân thể sẽ càng ấm, nếu năng lượng cũng có thể…
Tùng Hạ để ý thức của mình di chuyển theo quỹ đạo năng lượng, giục nó đi nhanh một chút, lại nhanh thêm một chút. Chậm rãi, Tùng Hạ thật sự “nhìn thấy” tốc độ năng lượng trong cơ thể di chuyển thật sự tăng nhanh theo ý thức của cậu. Tuy rằng năng lượng kia rất mảnh, chỉ như một khe suối nhỏ xinh, thế nhưng có thể tuân theo ý thức của cậu, điều động đến bất kỳ vị trí nào trên thân thể. Tùng Hạ căn cứ vào nguyên tắc tỏa nhiệt của cơ thể, rót năng lượng vào tế bào biểu bì, để năng lượng cung cấp nguồn nhiệt, duy trì nhiệt độ ổn định của thân thể.
Dần dần, Tùng Hạ cảm giác thân thể đã khôi phục độ ấm, tay chân đông cứng cũng đã có tri giác. Cậu vui mừng quá đỗi, lặng lẽ cầm tay Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích bất ngờ nhìn cậu, hiển nhiên không ngờ tay cậu lại nóng đến như vậy.
Tùng Hạ thấp giọng nói: “Năng lượng có thể duy trì nhiệt độ ổn định của thân thể, cậu thử xem.” Cậu giải thích nguyên lý đơn giản, Thành Thiên Bích nhắm mắt lại, thử xem.
Tùng Hạ quay đầu muốn nhắc Liễu Phong Vũ, lại nhớ ra Liễu Phong Vũ hoàn toàn không biết gì về chuyện ngọc cổ và năng lượng, nói cách khác bên cạnh họ không ai biết về hệ thống năng lượng này. Cậu đành phải nhích người lại gần Liễu Phong Vũ, nỗ lực dùng thân nhiệt của mình sưởi ấm cho hắn.
Liễu Phong Vũ nhìn như muốn ngủ, Tùng Hạ đành phải gọi hắn tỉnh dậy, nói chuyện với hắn.
…
Thành Thiên Bích thử cả nửa ngày, nhưng không thể như nguyện, khó hiểu nhìn Tùng Hạ.
Tùng Hạ nhẹ giọng nói: “Không được à?”
Liễu Phong Vũ hỏi: “Không được cái gì?” Hắn dựa đầu vào cổ Tùng Hạ, cố gắng đến gần độ ấm.
Thành Thiên Bích nhíu mày một cái, lạnh lùng quay mặt đi.
Tùng Hạ nắm tay hắn, xốc quần áo lên ôm vào trong lòng mình: “Không có gì, người tôi nóng lắm.”
Thành Thiên Bích thân thể cứng đờ, nhưng không cử động.
Cánh tay lạnh như băng của hắn dán vào cái bụng ấm áp dễ chịu của Tùng Hạ. Tùng Hạ bị lạnh đến run run vài cái, nhưng không buông ra. Nhiệt độ kia khiến Thành Thiên Bích phải lưu luyến, muốn kề sát, dù chỉ có cánh tay được hâm nóng, hắn cũng cảm giác toàn thân đã ấm lên không ít.
Có lẽ do hắn rất cần sự ấm áp, có lẽ là đầu hắn đã bị đông lạnh đến tê rần, hắn thả lỏng người, nhích đến gần Tùng Hạ, cảm nhận hơi ấm xuyên qua quần áo tỏa ra ngoài của Tùng Hạ.
Ấm quá…
…
Khi cả ba đều buồn ngủ, chỉ có Thành Thiên Bích dựa vào ý chí mạnh mẽ mà duy trì được sự tỉnh táo cuối cùng, hắn không ngừng thay phiên đánh thức hai người kia dậy. Cứ như vậy ba người vượt qua một đêm đau khổ mà gian nan.
Đến khoảng hơn năm giờ sau nửa đêm, nhiệt độ không khí đã tăng trở lại.
Giống như tốc độ khi hạ nhiệt độ, tốc độ ấm lại cũng rất nhanh, không đến một tiếng đã trở về hơn hai mươi độ. Những người kiên trì đến cùng thì đều còn sống, còn những người không cẩn thận ngủ quên thì cũng chẳng bao giờ mở mắt ra được nữa.
Rốt cuộc ba người cũng an tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Tùng Hạ vừa mở ra đã ngửi thấy mùi hôi thối tương đối khó ngửi, cậu lập tức phản xạ có điều kiện nghĩ rằng đó là Liễu Phong Vũ, nhưng lại cảm thấy mùi đó không quá giống Liễu Phong Vũ.
Cậu mở to mắt ra xem, bên ngoài xe tải xác người đầy đất, không nhìn thấy điểm cuối. Trải qua một buổi tối đã bắt đầu hư thối, mùi vị của tử vong đầy rẫy trong không khí, khiến người ta buồn nôn.
Trải qua một đêm ác mộng, chí ít đã chết mấy nghìn người.
Tùng Hạ nhìn thoáng qua rồi không muốn nhìn lại nữa.
Quân đội cầm loa phóng thanh hô to, yêu cầu mọi người mau chóng sơ tán, không sẽ nhiễm ôn dịch nguy hiểm.
Trước chiếc xe của họ, đâu đâu cũng là xác người và đống lửa, căn bản không thể đi lên. Trong nhà dị nhân nào có người già trẻ con thì được ưu tiên đi lên một chiếc xe còn đi được khác, ba người họ tự giác đi hòa vào trong hàng ngũ đi bộ.
Chuyện này cũng thuận tiện cho Tùng Hạ hấp thu năng lượng Mộc của xác muỗi ven đường, chỉ là cậu phát hiện trải qua một đêm, năng lượng muỗi đã ít hơn, có lẽ do thời gian tử vong quá dài?
Liễu Phong Vũ vẫn la hét muốn tắm rửa thay quần áo, Tùng Hạ cũng hiểu trên người khó chịu, nhất là sau khi trải qua một đêm lúc nóng lúc lạnh, trên người đã bốc mùi. Bọn họ đi theo dòng người hơn hai tiếng, rốt cuộc gặp một con sông.
Phần lớn số người cũng bắt đầu xuống sông rửa ráy qua, cũng có người cởi quần áo tắm luôn, ba người họ định tìm một chỗ tắm một cái.
…
Mới đi tới bờ sông, Phó tư lệnh Thẩm quân khu Vân Nam đưa hai binh lính đi tới.
Thành Thiên Bích có tiếp xúc qua với người này, chào theo nghi thức quân đội.
“Đồng chí Tiểu Thành, nghe nói hôm qua bị đàn muỗi tấn công, là mọi người cùng vị Liễu tiên sinh này đánh đuổi chúng, tôi muốn biết chút tình huống.”
Liễu Phong Vũ miễn cưỡng nhìn gã một cái: “Phải, có chuyện gì.” Tùng Hạ đã dặn hắn không nên để lộ chuyện Thành Thiên Bích là người tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên. Đối với chuyện Thành Thiên Bích bị lộ hay không hắn căn bản không quan tâm, nhưng coi như hắn nể mặt Tùng Hạ.
“A, là như thế này, tối hôm qua nghe báo cáo, là đồng chí Liễu Phong Vũ phát tán mùi thối xua đuổi bầy m…” Phó tư lệnh Thẩm không nói được nữa, bởi vì Liễu Phong Vũ đang dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm gã.
Tùng Hạ vội xua tay: “Phó tư lệnh Thẩm, không thể nói chữ kia, không thể nói.”
Phó tư lệnh Thẩm không hiểu: “Chữ gì?”
Thành Thiên Bích hừ lạnh một tiếng: “Thối, hắn không cho nói hắn thối.”
“Mẹ nó chứ Thành Thiên Bích muốn chết à!” Liễu Phong Vũ đưa tay muốn đánh hắn, Tùng Hạ nhanh chóng thuần thục từ sau lưng giữ Liễu Phong Vũ lại: “Liễu ca, Liễu ca, ngoan, đừng giận, họ vô tâm thôi.”
Phó tư lệnh Thẩm có chút lúng túng: “Khụ, không nói không nói, à thì… nghe nói vị đồng chí này đã xua đuổi bầy muỗi, hơn nữa biến thành một bông hoa đại vương to lớn diễm lệ phải không?”
Liễu Phong Vũ tức giận nói: “Không phải ai cũng nhìn thấy sao, còn hỏi cái gì.”
“Đồng chí là kiểu tiến hóa mới mà chúng tôi phát hiện ra, các nhà khoa học của chúng tôi muốn gặp đồng chí.” Gã có chút kích động nói.
Liễu Phong Vũ lắc đầu: “Không có hứng thú.”
“Chúng tôi sẽ trao đổi hai túi lạp xưởng, không cần làm gì, chỉ cần tán gẫu với họ là được, rất đơn giản.”
Ba người nghe thấy hai túi lạp xưởng, ánh mắt sáng lên.
Lạp xưởng là đồ tốt đến thế nào!
Liễu Phong Vũ nuốt nước miếng một cái, có chút do dự.
Thành Thiên Bích nói: “Đi đi.”
Liễu Phong Vũ hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Đi cũng không có phần.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Không quan trọng, cho anh ta ăn là được.”
Tùng Hạ cảm thấy một trận uất ức, cười ngây ngô: “Liễu ca sẽ không quên chúng ta đâu.”
Liễu Phong Vũ hừ lạnh một tiếng: “Đi thôi, đi sớm về sớm, đừng làm lỡ lúc tắm.”
Tùng Hạ dùng vẻ mặt mong đợi nhìn Liễu Phong Vũ: “Liễu ca, chúng tôi chờ ở đây.”
Sau khi Liễu Phong Vũ đi, hai người đi dọc theo bờ sông tìm một chỗ ít người, cởi quần áo ra định xuống dưới tắm một cái.
Kỳ thực hơn mười mét quanh đó vẫn có người, thế nhưng khi ấm no cũng thành vấn đề thì xấu hổ cũng biến thành xa xỉ phẩm, nam nữ già trẻ đều nhảy tuốt vào trong sông như sủi cảo. Thời buổi này được tắm một lần mát mẻ đã là một chút hưởng thụ trên chuyến đi xa gian khổ rồi.
Tùng Hạ lấy từ trong ba lô ra quần áo sạch sẽ, xếp từng cái đặt trên bờ, sau đó cởi quần áo đi vào trong nước.
…
Lúc Tùng Hạ xuống nước, cậu lén lút liếc trộm Thành Thiên Bích.
Hai cơ thể trần truồng đối ngược nhau cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng lần đầu tiên thảm hại hơn bây giờ. Nhìn qua thì Thành Thiên Bích đã gầy đi một chút, thế nhưng cơ thể lại càng có vẻ rắn chắc hữu lực, bắp thịt trên ngực và bụng căng đầy thành từng khối, không thấy chút thịt thừa nào. Khi thấy đôi chân dài kia bước từng bước vào trong nước, Tùng Hạ cảm thấy tim mình bỗng đập nhanh thêm một nhịp.
Thành Thiên Bích chui đầu vào trong nước, uống ùng ục ùng ục mấy ngụm nước, sau đó rướn cổ lên, mái tóc ướt đẫm tạo ra một độ cong duyên dáng trong không trung. Tóc bị hất ra sau đầu, những giọt nước bám trên tóc rạng rỡ dưới ánh dương chói xuống.
Tùng Hạ nhìn mà có chút ngây người, cậu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt bị hấp dẫn bởi gương mặt hoàn mỹ của Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích quay sang, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cậu, hơi nhíu mày.
Tùng Hạ phục hồi tinh thần lại, ngượng ngùng cười cười: “Binh ca, cậu đẹp trai thật đấy.”
Thành Thiên Bích hiển nhiên nghĩ những lời này rất buồn chán, không thèm để ý.
“Binh ca, cậu cao bao nhiêu?”
Thành Thiên Bích nói: “189.”
“Rất thích lúc cậu mặc quân phục, lần đầu gặp nhau, tuy cậu rất hung dữ, nhưng tôi biết chắc cậu không phải người xấu, đẹp trai như vậy làm gì mà phải làm người xấu.”
Thành Thiên Bích đại khái cảm giác cuộc đối thoại này rất là ngớ ngẩn, lạnh lùng châm chọc: “Liễu ca mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nam chứ.”
Tùng Hạ cười ha ha: “Đó là dỗ anh ấy đó. Liễu ca quả thật rất đẹp trai, nhưng có hơi đẹp quá, tôi cảm thấy đàn ông như này vẫn là hấp dẫn nhất.”
Thành Thiên Bích nhíu mày, trước nay hắn đều không chú ý đến vẻ bề ngoài, nhưng Tùng Hạ nói thế cũng không khiến hắn thấy phiền chán.
Tùng Hạ vươn tay hoa chân múa tay hai cái: “Nếu như sau này có cơ hội thì dạy tôi tập luyện chút nhé, tôi cũng muốn có cơ ngực cơ bụng, rất là ngầu.”
Thành Thiên Bích từ chối cho ý kiến, chẳng qua là cảm thấy Tùng Hạ nghịch nước rất giống một con vịt trắng như tuyết, có chút buồn cười.
Hai người tán gẫu mấy câu, cũng rửa sạch thân thể, cứ ngâm nước tránh nóng, trên bờ sông có rất nhiều người cũng chưa đi, họ định chờ Liễu Phong Vũ quay về rồi mới lên.
Ai mà ngờ được mấy tiếng trước, họ còn suýt nữa thì bị đông cứng mà chết.
Nghĩ vậy, Thành Thiên Bích cẩn thận hỏi chuyện tối qua của Tùng Hạ.
Tùng Hạ thuật lại chuyện mình đã làm thế nào để lợi dụng năng lượng duy trì nhiệt độ ổn định của thân thể nói cho hắn biết. Thành Thiên Bích dựa theo lối nói của cậu thử lại lần thứ hai, nhưng vẫn không thể thành công. Hắn không thể tùy ý điều động năng lượng như Tùng Hạ được, muốn đi đâu, năng lượng Mộc trong cơ thể hắn sẽ tuần hoàn dựa theo phương hướng và lộ tuyến từ trước, trạm trung chuyển cuối cùng nhất định là hạt nhân năng lượng.
Đối với kết quả này, Tùng Hạ nửa vui nửa lo, vui vì rốt cuộc cậu đã có một năng lực để có thể ngẩng cao đầu trước mặt Thành Thiên Bích, lo vì Thành Thiên Bích không thể làm giống cậu.
Tùng Hạ vỗ vỗ vai Thành Thiên Bích: “Không sao, nếu sau này còn hạ nhiệt độ, hai chúng ta ôm nhau là được.”
Thành Thiên Bích nghĩ đến chuyện tối qua cánh tay mình dính sát vào cái bụng ấm áp của Tùng Hạ, cảm giác ấm áp làm hắn lưu luyến ấy, dường như bây giờ còn có thể nhớ lại.
Hai người tiếp tục trò chuyện xung quanh chuyện dao động năng lượng thì đột nhiên, họ cũng cảm nhận được một dao động năng lượng vô cùng mạnh mẽ.
Hai người liếc nhau, nhìn ra bốn phía, xung quanh bình tĩnh như thường, không có bất kỳ biến hóa nào.
Có chuyện gì xảy ra! Dao động năng lượng rất mạnh!
Thành Thiên Bích phản ứng cực nhanh, trầm giọng nói: “Có thể ở trong nước, mau lên bờ!”
Hắn nắm cánh tay Tùng Hạ, lôi cậu lên bờ.
Tùng Hạ thử cảm nhận, dao động năng lượng mạnh mẽ kia thật sự đến từ trong nước, cậu khàn giọng gào với người bên bờ: “Mau tránh ra! Trong nước có cái gì đó!”
Nghe thấy tiếng gào, mọi người đều hoảng sợ chạy lên bờ.
Không ai hoài nghi lời cậu nói là thật hay giả, bởi vì đây là thời đại mà bất cứ lúc nào cũng có thể chết.
Những người bơi ở giữa sông, muốn về bờ bơi lại là xong. Trên mặt sông tĩnh lặng đột nhiên bị mở ra một xoáy nước lớn, một con vật khổng lồ từ trong nước nhảy ra ngoài, những người bơi gần nó ngay cả kêu cũng không kịp, đã chui vào trong miệng nó.
Hai người tập trung quan sát, đó là một con cá da trơn lớn chừng hơn ba mươi mét!
Chiều dài hơn ba mươi mét là khái niệm gì, nếu dựng đứng trên mặt đất, đó chính là tòa nhà mười hai, mười ba tầng! Trong khoảnh khắc nó nhảy dựng lên, quả thật che khuất bầu trời, trong mắt tất cả mọi người ở đây chỉ có thể nhìn thấy thân thể đen thui của nó.
Trong đám người đã phát ra tiếng la hét hoảng sợ, ai mà chân chưa bị nhũn ra vì sợ hãi thì liều mạng chạy về, ai phản ứng chậm thì đã vào bụng cá từ lâu.
Tùng Hạ mắt mở trừng trừng, cậu không thể tin được. Khi đứng trong nước cậu rõ ràng cảm thấy nước nông, không ngờ nếu vào sâu thêm mười mét thì sâu đến nỗi có thể chứa được sinh vật khổng lồ như vậy, con sông này rốt cuộc sâu đến thế nào, và rốt cuộc thì trong sông còn bao nhiêu sinh vật to lớn nữa!
Vì hai người chạy nhanh nên không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nhìn con cá da trơn khổng lồ nuốt mất mười người, lòng còn sợ hãi.
Sau khi con cá nhảy ra khỏi mặt nước kiếm ăn thì lại quay về trong nước, khi nó nhảy vào nước thì văng lên sóng nước, lật ngược những thứ cách bờ tầm bốn, năm mét!
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong vòng vài giây ngắn ngủn, ai nấy cũng khiếp sợ chưa hoàn hồn, những người còn ở trong nước mà không bị cá nuốt thì sợ đến tè cả ra quần, trèo lên bờ, không dám lại gần con sông kia nửa bước.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ mất một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, phát hiện cả hai còn đang ở trần.
Tùng Hạ chưa hoàn hồn, không có lòng mà xấu hổ: “Thật đáng sợ, sao nó lại lớn như vậy…”
Sắc mặt Thành Thiên Bích cũng có chút tái nhợt: “Sinh vật thủy sinh vốn có hình thể to lớn hơn sinh vật trên mặt đất, chúng ta chỉ biết động thực vật trên mặt đất mà lại quên mất những thứ trong nước.”
Tùng Hạ thở dài: “Không sai, mọi người đều là người sống trong thành phố, sau khi tận thế, đây là lần đầu tiên được tiếp xúc với nguồn nước lớn tự nhiên, không ai có kinh nghiệm gì, sau này mọi người sẽ không dám tùy tiện tới gần sông suối.”
Hai người đi tới nhặt quần áo sạch bên bờ mặc vào người, sau đó nhét quần áo bẩn vào trong ba lô.
Tùng Hạ nói: “Lúc Liễu ca quay lại cũng không tắm được nữa, anh ấy nhất định sẽ tức chết.”
Căn bản là Thành Thiên Bích không quan tâm đến vấn đề này, nhưng nghĩ đến chuyện Liễu Phong Vũ không được như ý nguyện, trong lòng lại có cảm giác rất thoải mái.
Hai người trở về nơi đã hẹn Liễu Phong Vũ chờ hắn, vừa tới gần đã nghe thấy bên kia truyền đến tiếng cãi lộn, một đám giải phóng quân đang bao vây cái gì đó ở giữa.
Họ nghe được ở giữa có tiếng gào thét thê lương: “Tôi phải giết… giết con cá kia!”
Tùng Hạ hỏi người đứng bên: “Có chuyện gì vậy? Người này là ai vậy?”
Đáp: “Ba mẹ cậu ta vừa bị cá ăn, haiz.”
“Nhưng vì sao lại có nhiều binh lính bắt người như vậy?”
“Bởi vì người này là biến dị tiến hóa ngược.” Thành Thiên Bích nói.
Tùng Hạ vóc dáng không cao, trước mắt là tầng tầng ngăn cản, cậu không nhìn thấy bên trong. Thành Thiên Bích quả thật rất dễ dàng nhìn thấy người như hắc tinh tinh kia. Hắn hiếu kì chen vào trong, thấy người bị vây ở chính giữa là người đàn ông còn trẻ có mặt người nhưng thân hình vạm vỡ như trâu, người đầy lông lá giống như tinh tinh.
Dị nhân tiến hóa ngược này hai mắt đỏ ngầu, tâm trạng xúc động phẫn nộ, vẫn nỗ lực lao ra khỏi vòng vây, tìm con cá kia báo thù.
Đáng tiếc dù gã có lợi hại như thế nào đi chăng nữa, nhưng trước mặt con quái vật khổng lồ kia thì có thể làm gì? Chỉ chịu chết mà thôi. Quân đội đương nhiên sẽ không để một dị nhân lợi hại nhất của họ đi chịu chết, chỉ có thể ra sức ngăn cản.
Tùng Hạ kinh ngạc nhìn người này, gã ta còn cường tráng hơn cả dị nhân sức mạnh, cả người được bao trùm bởi bộ lông dày cộm, cánh tay dài quá đầu gối, nhìn qua thì rất mạnh, bàn chân lớn như cái chậu rửa mặt, lúc đứng thì nhất định rất vững. Quần áo trên người đã bị xé rách khi gã biến hình.
Đây là phương hướng tiến hóa ngược lớp thú?
Nhìn thì có vẻ rất mạnh.
Chỉ là, cũng vô cùng đáng thương.
Sau nửa ngày kêu la, gã đặt mông xuống đất khóc ồ lên. Thân thể gã chậm rãi khôi phục hình người, quần áo tả tơi, mặt đầy nước mắt, ai nhìn thấy cũng vô cùng không dễ chịu.
Tiếng khóc nặng trĩu kia gợi lên hồi ức đau thương của tất cả những người đã mất đi người thân, mất đi thành viên gia đình. Chẳng bao lâu, những tiếng khóc liên tiếp vang lên.
Tùng Hạ không chịu nổi bầu không khí như vậy, gạt đám người ra, cùng Thành Thiên Bích đi ra cách đó rất xa.
Trên mặt hai người đều có vẻ không quá thoải mái, không ai nói chuyện.
Đợi khoảng chừng hơn một tiếng, Liễu Phong Vũ đã trở về, nhìn có vẻ rất thả lỏng.
“Liễu ca, ở đây.” Tùng Hạ từ xa đã vẫy hắn, trong lòng hắn lo nghĩ nhiều nhất chính là chuyện Liễu Phong Vũ có đúng là cầm hai túi lạp xưởng hay không.
Liễu Phong Vũ cười ha ha đi tới.
“Thế nào? Họ hỏi cái gì?”
“Nguyên nhân biến dị và năng lực linh tinh, còn muốn anh biến hình cho họ xem, anh không thèm phản ứng, đúng là một đám già đầu không muốn sống.” Liễu Phong Vũ bĩu môi.
Tùng Hạ cười nói: “Đúng là không muốn sống, còn tưởng họ sẽ giữ anh lại.”
“Họ bảo anh gia nhập vào binh đoàn dị nhân mà họ chiêu mộ, nhưng anh không đồng ý, phiền muốn chết, lại không ăn dựa vào họ.”
Nhắc đến ăn, ánh mắt Tùng Hạ hơi tỏa sáng, mong đợi nhìn Liễu Phong Vũ.
Liễu Phong Vũ cười thần bí: “Để trong áo, đến tối chúng ta tìm chỗ nào đó lén ăn.”
Tùng Hạ hưng phấn gật đầu.
“Phần lớn đã khởi hành rồi, đi tắm thôi, tắm xong chúng ta cũng đi.”
Tùng Hạ níu hắn lại, bất đắc dĩ kể lại chuyện vừa rồi cho hắn.
Sắc mặt Liễu Phong Vũ tương đối khó coi, vô cùng không cam lòng, thế nhưng cho dù là ai nghe nói ở trong sông có con cá dài hơn ba mươi mét cũng sẽ không ngốc đến nỗi còn nhảy vào trong đó.
Hắn đau khổ xịt lên người non nửa bình nước hoa, lúc này mới tiếp tục lên đường dưới sự khuyên giải an ủi của Tùng Hạ.
Lần này đi, tròn một ngày một đêm.