Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 33: Chương 33




CHƯƠNG 33

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng

Nguồn: [email protected]

Chỉ có một điều hắn vẫn không nói ra, đó chính là một khi Tùng Hạ tiết lộ những thông tin liên quan về năng lượng Ngũ hành cho Liễu Phong Vũ biết, chuyện ấy sẽkhông bao giờ còn là bí mật giữa hai người hắn và Tùng Hạ nữa.

.

.

.

Thị lực được nâng cao khiến Tùng Hạ có thể miễn cưỡng bắt được động tác há mồm của con ếch, động tác kia giống như một bức hình được phân giải xuất hiện trong đầu cậu. Sau đó, cho dù cậu có nhìn thấy được nhưng tốc độ phản ứng thần kinh của cậu lại không theo kịp thị lực.

Khi Tùng Hạ nhìn thấy từ trong khoang miệng tối om của con ếch có một chiếc lưỡi màu hồng bắn ra, cậu mới kịp hét lớn một tiếng: “Nó tiến hóa!”

Chiếc lưỡi lớn dẹt của con ếch có tốc độ cực nhanh, phóng ra ngoài ba mét chưa mất nửa giây, thoáng cái đã cuốn lấy Liễu Phong Vũ.

Bởi vì Liễu Phong Vũ quá nặng nên tốc độ đầu lưỡi rụt về rõ ràng hơi chậm đi. Liễu Phong Vũ đưa tay, cánh tay trái biến thành đóa hoa đại vương to lớn, đập bộp lên mặt con ếch.

Trong không khí nhất thời tràn ngập mùi thối dày đặc.

Tùng Hạ hô lớn: “Vô dụng, ếch không có khứu giác!”

Liễu Phong Vũ mắng to: “Mẹ nó chứ, ngay cả thị lực trạng thái tĩnh không nên có nay cũng có, sao khứu giác lại không tiến hóa ra được!”

Sự thật chứng minh, con ếch này trùng hợp chưa đi đến tiến hóa khứu giác, nó không hề có phản ứng gì với mùi hôi thối, nhưng dịch tiêu hóa dính vào khi Liễu Phong Vũ đập lên mặt nó khiến thân thể của nó run lên.

Thế nhưng thân thể của nó đầy chất dịch dính nhớp, rất trơn, cánh hoa của Liễu Phong Vũ trượt một cái trên mặt nó, không tạo ra vết thương có tính thực chất gì với nó hết.

Khẩu tiểu liên trong tay Thành Thiên Bích điên cuồng xả đạn vào đôi mắt lồi ra của con ếch, sức bật và tốc độ phản ứng thần kinh của con ếch đều là loại không thể theo kịp, nó nhảy phắt lên phía trước, viên đạn bắn vào làn da nhăn nheo vừa mập vừa dày của nó, tất cả đều bị văng ra.

Bởi vì Liễu Phong Vũ mở cánh hoa quá lớn nên con ếch không thể nhét vào trong miệng, nó định ném hắn xuống.

Liễu Phong Vũ làm sao lại dễ dàng từ bỏ nó như vậy, tay kia của hắn tóm được chiếc lưỡi rộng hơn mười cm của nó, điên cuồng tiết ra dịch tiêu hóa.

Đầu lưỡi kia dinh dính trắng mịn, xúc cảm cũng không phải ghê tởm, Liễu Phong Vũ hét lớn: “Ếch thối, đi chết đi!”

Con ếch đau đến nỗi ném mạnh Liễu Phong Vũ ra ngoài, Liễu Phong Vũ bị quẳng lên trên không cao hơn mười mét, Thành Thiên Bích đưa tay, tốc độ bay của Liễu Phong Vũ đột nhiên chậm lại, lực gió đã cản hắn lại, thậm chí tạo thành một luồng gió ngắn dưới thân hắn, cuối cùng hắn chậm rãi rơi xuống đất, không bị thương gì.

Con ếch bị chọc tức vươn đầu lưỡi về phía Tùng Hạ.

Tùng Hạ nhanh chân bỏ chạy, xoay người ôm lấy một cái cây thô chắc, ngay sau đó đầu lưỡi con ếch đã đuổi tới, cuốn lấy cả hông cậu và thân cây.

Chiếc lưỡi dần dần siết chặt kia giống như một chiếc đai sắt thít chặt lấy hông cậu, cậu cảm giác không khí trong ***g ngực bị nén vào mãnh liệt, hầu như không thể hô hấp, lục phủ ngũ tạng như đã lệch khỏi vị trí!

Thế nhưng tạm thời thì con ếch cũng không thể cuốn lấy cậu nhét vào trong miệng được.

Thành Thiên Bích ném khẩu súng đi, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía con ếch, hắn nhún người nhảy lên, mượn sức gió để nhảy lên hơn bốn mét, nhảy một cái lên tới phía trên cái lưỡi kia, tay hắn cụ thể hóa ra lưỡi đao bằng gió vô hình trong suốt, hét lớn một tiếng, từ trên không đánh xuống.

Theo tiếng hét đó, lưỡi con ếch bị chém đứt, giống như một miếng da trâu kéo căng đột nhiên bị đứt, vang lên một âm thanh rất lớn, máu me tung tóe, thân thể to lớn của con ếch ầm ầm đổ về phía sau.

Tùng Hạ nhũn cả ra nằm bò xuống đất, điên cuồng nôn ọe. Nhìn những thứ mình vừa nôn ra, cậu không để ý tới trước ngực sau lưng đau nhức thế nào, chỉ vô cùng thương tiếc hơn nửa cái lạp xưởng mà cậu vừa mới ăn.

Thành Thiên Bích cùng Liễu Phong Vũ đều chạy đến phía con ếch, Thành Thiên Bích nhảy lên người con ếch, lưỡi đao vô hình đâm thẳng vào cái miệng không thể khép vào của nó. Liễu Phong Vũ thì mở hai tay ra, biến thành hai đóa hoa cực lớn, đặt lên cái bụng tương đối yếu ớt của nó, nhanh chóng tiết ra dịch tiêu hóa.

Tiếng kêu cao vút của con ếch không duy trì liên tục được bao lâu rồi cũng không động đậy được nữa.

Thành Thiên Bích thở hổn hển ngồi bệt xuống trên người con ếch, Liễu Phong Vũ thỏa mãn tiêu hóa thịt ếch.

Tùng Hạ mặt đầy mồ hôi, lảo đảo đi tới: “Mọi người… không sao chứ?”

Thành Thiên Bích nhảy xuống, nắm lấy vai cậu tỉ mỉ quan sát: “Không sao chứ?”

“Không sao, chỉ có lạp xưởng bị nôn ra thôi, haiz, đau lòng muốn chết.”

Liễu Phong Vũ không nhịn cười được cười: “Có miếng thịt ếch bự thế này, còn muốn lạp xưởng à.”

Tùng Hạ ánh mắt sáng ngời: “Đúng rồi, chúng ta nướng con ếch lên ăn đi, thịt ếch mềm lắm.” Cậu tới gần con ếch, bắt đầu hấp thu năng lượng của nó. Cậu cảm thấy một dòng năng lượng màu lam nhạt được hấp thu cuồn cuộn không ngừng vào thân thể cậu.

Đây là… năng lượng Thủy? Con ếch này thể tích khổng lồ, quả nhiên năng lượng cũng mạnh hơn đám bọ ngựa hay muỗi linh tinh. Đây là lần đầu tiên cậu hấp thu năng lượng Thủy, dòng năng lượng trong lành như nước biển và ngoại hình xấu xí của con ếch là một trời một vực, khiến cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.

Thành Thiên Bích nhíu mày một cái: “Đủ chưa, mau thu cánh hoa lại, muốn mọi người chết sặc à?”

Liễu Phong Vũ trừng mắt liếc hắn, rút về cánh hoa đại vương, lại dùng hai tay tiếp tục tiết ra dịch tiêu hóa. Không được một lát sau, trên bụng con ếch đã có một cái lỗ lớn, mùi hôi thối và cảnh tượng đẫm máu khiến người ta khó chịu.

Tùng Hạ nói: “Xung quanh còn có ếch, chúng ta làm sao bây giờ? Đi hay ở lại?”

Lựa chọn nào cũng không quá tốt. Con ếch này không chỉ có hình thể to lớn, hơn nữa còn tiến hóa ra thị lực trạng thái tĩnh, nhưng hiển nhiên thị lực trạng thái tĩnh của nó không được tốt lắm. Vừa rồi khi họ nhìn thấy con ếch, dường như nó đã đứng tại chỗ nhìn hồi lâu rồi mới lè lưỡi, có lẽ do vừa tiến hóa.

Cho nên họ ở lại tại chỗ, trốn sau lưng con ếch chết này có lẽ có thể tránh thoát. Nhưng nếu có nhiều ếch tới đây, họ cũng rất nguy hiểm. Vậy nên có đi hay không là một quyết định khó cả đôi đường.

Liễu Phong Vũ cắn răng một cái: “Ở lại, còn chưa ăn đủ.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Ở lại.”

“Được, chúng ta sẽ ở lại, chờ sương tan.”

Ba người ngồi xổm cạnh màng chân con ếch, vừa lúc có thể được chân nó che khuất. Bọn họ đánh cuộc chính là ếch vừa tiến hóa ra thị lực trạng thái tĩnh sẽ chưa thể dùng tốt, không nhìn thấy bọn họ.



Trong hơn một tiếng sau đó, tổng cộng có ba con ếch xuất hiện gần họ, quả nhiên không phát hiện ra họ, chúng bỏ đi tìm con mồi khác.

Sau khi mặt trời lặn, sương mù đã tan, tiếng kêu to của ếch cũng không nghe thấy, có điều rừng rậm trong đêm tối còn đáng sợ hơn cả rừng rậm mù sương.

Hơn nữa, hiển nhiên họ đã lạc mất đội ngũ.

Tùng Hạ vỗ vỗ con ếch bự chảng: “Kệ đi, chúng ta ăn cái gì đó đã, ăn no bụng sẽ dễ hành động.”

Liễu Phong Vũ đã tiêu hóa bụng con ếch thành một cái lỗ lớn, nhờ có năng lực của hắn, nếu không da của con ếch này vừa dày vừa trơn, đúng là khó rạch.

Thành Thiên Bích từ trên người con ếch kéo xuống một khối thịt lớn, ba người thuần thục đánh lửa, bắt đầu nướng ếch.

Thịt ếch vừa mềm vừa ngon, hơn nữa vô cùng dễ ăn, mặc dù gia vị duy nhất họ còn giữ được chỉ có muối, nhưng ăn cũng rất ngon.

Ánh lửa đã tập hợp được một vài người chạy trốn không xa lắm trở về, số người lục tục trở về trên một trăm. Họ đã rất nhiều ngày chưa ăn gì khác ngoài cỏ dại, thấy con ếch này như thấy báu vật, thiếu điều nhào tới ăn sống.

Con ếch khổng lồ hơn mười tấn này bị từng người xẻo thịt, trong rừng dần dần mọc lên các đống lửa, những toán người bắt đầu nướng thịt ếch.

Trong rừng rậm có ánh lửa và hơi người khiến động vật cũng không dám tới gần, càng ngày càng có nhiều người thấy ảnh lửa nên chạy về, hơn nữa còn có thể đoán được vận mệnh của những người đã lạc khỏi đội ngũ mà không thể tìm đường về.

Đêm nay, đối với những thị dân bình thường này mà nói, có lẽ là đêm hạnh phúc nhất kể từ khi họ rời khỏi Côn Minh, mặc dù đã trải qua kiếp nạn sinh tử, nhưng bây giờ có thể ăn một miếng thịt thứ thiệt, không có gì quý giá hơn thế.

Con ếch nặng hơn mười tấn bị mọi người xẻo thịt, không đến một tiếng đã chỉ còn lại khung xương, ai tới muộn chỉ có thể lần mò khắp cả bộ xương kia, dùng ngón tay cẩn thận vét thịt vụn lẻ tẻ trên xương và máu loãng.

Sau khi ăn uống no đủ, ba người vây quanh đống lửa định ngủ một giấc.

Liễu Phong Vũ ngủ trước tiên. Thành Thiên Bích là người gác đêm đầu tiên, hắn nói với Tùng Hạ đang muốn nằm xuống: “Cởi quần áo ra xem.”

“Hả?” Tùng Hạ tạm thời chưa kịp phản ứng.

“Xem.”

Tùng Hạ giờ mới kịp phản ứng, Thành Thiên Bích muốn xem cậu có bị thương hay không, cậu vì suy nghĩ cổ quái sinh ra trong nháy mắt của mình mà cảm thấy quẫn bách không thôi.

Cậu nhanh chóng vén quần áo lên, Thành Thiên Bích nhờ vào ánh lửa quan sát, sau lưng Tùng Hạ thít chặt ra một vết máu rất rộng, nhìn qua thì giống như đeo một miếng bảo vệ lưng màu đỏ, hơi đáng sợ.

Tùng Hạ sờ vào, đau đến nỗi khiến cậu nhíu mày một cái, nếu không phải cậu cái khó ló cái khôn mà ôm lấy cái cây, không chừng đã sớm chui vào bụng ếch. So sánh như thế, chút vết thương này cũng không coi vào đâu.

Ngón tay thô ráp của Thành Thiên Bích đặt lên da cậu, nhẹ nhàng sờ sờ: “Tụ huyết, không có gì đáng ngại.”

Tùng Hạ cười nói: “Ngoại trừ hơi đau thì không có chuyện gì lớn, còn cậu và Liễu ca mệt muốn chết rồi phải không.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Bây giờ vẫn chưa khôi phục.” Năng lực của hắn còn chưa đủ để điều khiển sức mạnh gió trong một thời gian dài, nếu không khẳng định sẽ sức cùng lực kiệt. Hôm nay đánh một trận là lần hắn sử dụng năng lực nhiều nhất, nếu không phải ăn nhiều thịt như vậy, có lẽ bây giờ vẫn toàn thân vô lực.

“Ngủ một giấc là có thể khôi phục, lại còn gác đêm lượt đầu tiên, cậu nghỉ ngơi trước đi.”

“Không sao, tu luyện cũng giống nghỉ ngơi.”

Tùng Hạ gật đầu: “Vậy tôi ngủ trước, đến lúc đó nhớ gọi tôi.”

Thành Thiên Bích nói: “Dựa vào đây, đưa lưng ra ngoài không an toàn.”

Tùng Hạ trở mình, tiến tới bên người Thành Thiên Bích, dán đầu vào đùi Thành Thiên Bích, cậu nói: “Binh ca, cậu nghĩ có tin Liễu ca được không?”

Thành Thiên Bích nói: “Thế nào?”

“Chúng ta đã đồng sinh cộng tử nhiều lần như vậy, Liễu ca tuy hơi xấu tính, nhưng cũng không có vấn đề gì.”

“Anh muốn nói gì?”

“Tôi muốn nói phương pháp tu luyện cho anh ấy biết.”

Thành Thiên Bích trầm mặc.

Tùng Hạ ngẩng đầu: “Binh ca? Cậu thấy không ổn ư?”

“Cảm thấy có thể.” Thành Thiên Bích có chút gượng gạo trả lời.

Chuyện này Tùng Hạ đã phải suy nghĩ cặn kẽ, cậu muốn làm vậy hoàn toàn là vì ba người họ cùng an toàn và tồn tại. Năng lực của Liễu Phong Vũ không cho là thấp, hơn nữa trước nay vẫn phối hợp rất khá với Thành Thiên Bích. Nếu năng lực của hắn cũng có thể được nâng cao một cách hữu hiệu, như vậy con đường trường chinh hơn hai ngàn km này, có lẽ họ sẽ đi thuận lợi hơn một chút.

Con đường này quá xa, rất nhiều nguy hiểm, trở nên mạnh mẽ là đường tắt duy nhất để sống tiếp.

Nghĩ về chuyện Liễu Phong Vũ sẽ đồng tâm hiệp lực với họ, Tùng Hạ nghĩ người này có thể tin được.

Cho nên, dù biết Thành Thiên Bích không thích Liễu Phong Vũ, hơn phân nửa cũng không ủng hộ đề nghị này, nhưng cậu vẫn muốn thuyết phục Thành Thiên Bích.

Tùng Hạ nói: “Binh ca, đây là vì mọi người có thể sống tiếp, cậu có thể hiểu phải không.”

Thành Thiên Bích đương nhiên có thể hiểu. Thật ra chuyện mà Tùng Hạ nói, hắn đã sớm cân nhắc qua. Dọc đường, nếu không có Liễu Phong Vũ, tình cảnh của họ sẽ hung hiểm vô số lần, cũng như vậy, nếu không có hai người họ, Liễu Phong Vũ cũng chưa chắc có thể đi đến được đây. Nói trắng ra, họ vì ích lợi của cả cộng đồng, cộng đồng mạnh mẽ thì mới có thể sinh tồn trong tuyệt cảnh.

Chỉ có một điều hắn vẫn không nói ra, đó chính là một khi Tùng Hạ tiết lộ những thông tin liên quan về năng lượng Ngũ hành cho Liễu Phong Vũ biết, chuyện ấy sẽ không bao giờ còn là bí mật giữa hai người hắn và Tùng Hạ nữa.

Hắn không thể nào hiểu rốt cuộc mình có tâm lý gì. Một đoạn đường rất dài trước kia đều chỉ có hắn và Tùng Hạ đi tới, đột nhiên lại có thêm một Liễu Phong Vũ, khiến trong lòng hắn tràn đầy mâu thuẫn.

Có lẽ do Liễu Phong Vũ rất đàn bà rất đáng ghét chăng? – Hắn nghĩ vậy.

Thành Thiên Bích gật đầu cho có lệ: “Nói đi.”

Tùng Hạ vỗ vỗ hông Thành Thiên Bích, cười nói: “Binh ca, đường đến Bắc Kinh còn xa như vậy, mong rằng ba người chúng ta cùng nhau trở nên mạnh mẽ, không ai bị bỏ lại, cùng sống sót.”

Thành Thiên Bích lẳng lặng nhìn bóng cây lắc lư sâu trong rừng rậm, nhẹ giọng nói: “Sẽ.”

Chỉ có một niềm tin hắn chưa bao giờ thay đổi, đó là đưa được Tùng Hạ về Bắc Kinh.



Tác giả: Mọi người vô cùng quan tâm chuyện tình cảm của Binh ca và Tùng tiểu thụ phải không? Hai người họ sẽ tương đối chậm chạp đó, trải qua những thử tháchsống chết, tình cảm của họ sẽ từ từ thăng hoa, đồng sinh cộng tử, không phải rất mỹ diệu hay sao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.