Đem tay mình tới trong tay Mặc Thần, sau đó lập tức tiến trong xe.
Từ xa nhìn lại, tuấn nam tịnh nữ, giống như là tình nhân nhẹ trao nhau những lời tâm tình, giá trị nhan sắc mười phần đẹp mắt.
Ngồi ở trong xe, mới phát hiện không gian trong xe này rất rộng.
Bài trí xa hoa, khắp nơi hiển lộ rõ sự tinh xảo cùng bắt bẻ của chủ nhân.
Một chút đồ ăn tinh xảo, bên cạnh còn đặt vào một rương phẫu thuật.
Thân thể Nhiễm Bạch nhỏ nhắn xinh xắn, một chiếc mũ màu trắng che nắng ngăn trở khuôn mặt kiều nộn, quần jean áo sơmi không nhiễm một vệt máu. Ngồi ở vị trí phía sau.
Mặc Thần môi mỏng hơi câu, ý cười nho nhã trên mặt chưa từng biến mất, một đôi mắt thâm thúy mang theo từng tia từng tia hứng thú. Quay người tiến vào trong xe.
Tài xế phía trước thấy hai người đều lên xe, khởi động chân ga, xe theo gió mà lên. Không hề mảy may dừng lại.
Cặp mắt đào hoa yêu trì của Mặc Thần từng tia hứng thú, lông mi dày đặc có chút rung động, thanh âm trầm thấp giàu từ tính, nghe phá lệ chọc người:
“Tiểu gia hỏa, anh còn tưởng rằng, em đã quên anh rồi cơ đấy...”
Cánh môi mỹ lệ của Nhiễm Bạch ngậm lấy một nụ cười ngọt ngào chân thật, đôi mắt óng ánh sáng long lanh nhìn về phía cổ Mặc Thần.
Tại chỗ này, cô từng dùng dao găm lưu lại một đạo vết tích.
Chỉ tiếc, hiện tại đã biến mất.
Hoàn hảo như lúc ban đầu.
“Nếu như, em muốn.”
Mặc Thần dường như nhìn thấy ánh mắt của Nhiễm Bạch. Thon dài tay chạm đến chiếc cổ hoàn hảo không chút tổn hại của mình:
“Nhìn đi, đã tốt rồi. Tiểu gia hỏa, nói cho anh, tên thật của em là gì?”
Thanh âm trầm thấp giàu từ tính, ôn nhu lưu luyến, mang theo từng tia từng tia mê hoặc.
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, một đôi mắt trong veo vô tội nhìn xem Mặc Thần, tựa hồ là không rõ Mặc Thần đang nòi gì:
“Tên thật?”
Mặc Thần duỗi tay thon dài ra, lòng bàn tay vuốt nhè nhẹ khuôn mặt kiều nộn như ngọc của Nhiễm Bạch, tiếng nói triền miên, như lời tâm tình êm tai nhất thế gian:
“Cô ta không phải em.”
Diệp Bạch không phải là cô.
Mặc Thần một chút liền có thể nhìn ra, trên thân Diệp Bạch, không có loại khí tức của Nhiễm Bạch, không có một loại lạnh nhạt cùng hắc âm tận xương tủy.
Nhiễm Bạch có chút cụp mắt, lông mi che lại cặp mắt đen như mực, bên trong đáy mắt là một tia ám mang.
“Biết tên của ta, về sau liền là người của ta.”
Cô không cần để cho người vô dụng biết tên của mình.
Như thế, sẽ chỉ lãng phí.
Khớp xương rõ ràng của Mặc Thần nhẹ nâng chiếc cằm tinh xảo của Nhiễm Bạch, hơi có vẻ lạnh nhạt hạ xuống một nụ hôn, thanh âm sầu triền miên, ôn nhu lưu luyến:
“Tiểu gia hỏa, anh thuộc về em, không phải sao?”
Mặc Thần hôn người khác cũng giống như bản thân hắn, lạnh nhạt đến cực điểm.
Nhiễm Bạch khóe môi tách ra một nụ cười ngọt ngào chân thực, sạch sẽ thuần túy đến cực điểm, tựa như thiên sứ sa đọa nhân gian, không rành thế sự. Mỗi chữ mỗi câu nói cực kỳ rõ ràng,
“Ghi nhớ, tên ta, Nhiễm Bạch.”
Cặp mắt đào hoa chuyên chú nhìn Nhiễm Bạch, con ngươi phản chiếu lấy bóng dáng của Nhiễm Bạch, phảng phất toàn thế giới cũng không bằng một ánh mắt của cô.
“Nhiễm Nhiễm? Thật tốt.”
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, con ngươi óng ánh trong veo, cánh môi mỹ lệ khẽ mở, mang theo thuần tuý ý vị thưởng thức:
“Tay của A Thần rất xinh đẹp nha.” Ngón tay non mềm thon thon chạm vào bàn tay thon dài trắng nõn của Mặc Thần, ý tứ sâu xa nói.
Khiến cho cô... muốn cất giấu, làm tác phẩm nghệ thuật độc nhất vô nhị.
Mặc Thần tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của Nhiễm Bạch, cưng chiều sờ sờ đầy Nhiễm Bạch, khuôn mặt điêu luyện sắc sảo treo một ý cười bệnh trạng:
“Không được, như vậy thì anh liền không còn cơ hội dắt tay Nhiễm Nhiễm.”
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, đôi mắt vô tội nhìn về phía Mặc Thần, trong giọng nói mang theo một tia thất vọng:
“Vậy thật là đáng tiếc.”
Không biết là đáng tiếc cái gì?
Là không thể thu cất tác phẩm nghệ thuật? Hay là không thể vẹn toàn đôi bên?