Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 241: Chương 241: Bác sĩ cấm dục đừng thả thính (25-29)




Ngay từ đầu, tất cả mọi người bị giật nảy mình,

Không biết vì cái gì, rõ ràng trời rất nóng, lại cảm giác quanh thân một mảnh rét lạnh, luôn có một loại cảm giác bất an.

Giọng nói già nua khàn khàn vang lên:

“Các người là ai?”

Lạc Hiên Lâm đè xuống quái dị dâng lên trong lòng, lễ phép nói:

“Chúng ta là sinh viên qua đường, nhưng sắc trời đã bắt đầu tối, xung quanh lại không có một nơi nào để có thể ngủ, xa xa nhìn thấy thôn trang này nên mạo muội đi tới, hi vọng ngài có thể thu lưu chúng tôi một đêm.”

Bà già có chút nâng lên nhìn;

“Các người thật sự muốn ở lại?”

Nghe được bà già kia hỏi, Lạc Hiên Lâm nhíu nhíu mày.

Có ý gì?

“Đúng vậy, hi vọng ngài có thể thu lưu chúng tôi một đêm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngài!”

Bà già chợt cười một tiếng, không trạng thái hiền lành của một người già nên có, lại có vẻ có mấy phần âm trầm, giọng nói giống như lọt gió, rất khó nghe:

“Đã như vậy, các người đi vào đi.”

Lạc Hiên Lâm thở dài một hơi, tốt xấu gì thì cũng tìm được một chỗ ở.

“Lão đầu, có khách đến.”

Nghe được tiếng kêu của bà già, đám người có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ trong phòng này còn có người khác?

Nhiễm Bạch hai mắt trong veo nhìn chằm chằm, khóe môi cong lên, ánh mắt liếc về Mặc Thần ngậm lấy ý cười, đáy mắt xẹt qua một tia ám mang.

Một thứ... không thuộc về thế giới này người?

Thật là thú vị.

Mặc Thần cong môi lên một, trên mặt mang theo ý cười xa cách nho nhã, che lại khí chất ám trầm yêu nghiệt.

Lúc này, trong phòng có một người đàn ông cũng già nua đi tới, trên mặt nếp nhăn rõ ràng, tròng mắt màu trắng có vẻ hơi quỷ dị. Toàn thân che phủ cực kỳ chặt chẽ, như sợ bị người nhìn đến, nhìn chằm chằm vào bọn người Lạc Hiên Lâm.

Đám người cảm giác trong lòng một trận rùng mình, quay đầu nhìn thôn trang này một chút.

Sao lại có cảm giác nơi này thật âm trầm?

Bà già với thân thể nhỏ không thể thấy ngăn trở lão đầu kia, giọng nói già nua:

“Các người vào đi.”

Tiến vào xem xét, mới phát hiện gian phòng này vậy mà rất lớn, có tận mấy cái cửa.

Lão đầu dùng con mắt vẩn đục nhìn chằm chằm đám người, lại chưa nói một câu nào.

“Bà à, thôn trang này có phải là có chút quá yên tĩnh không?”

Lạc Hiên Lâm có chút nhíu mày, luôn cảm giác là lạ ở chỗ nào, giống như là không có một chút sinh khí nào vậy.

“Người trẻ tuổi ở nơi này đều đi hết, chỉ còn lại vài lão già, đều thích yên tĩnh.”

Giọng nói bà lão kia khàn khàn.

Nhiễm Bạch như cười như không nhìn xem hai vị lão nhân, khóe môi ngậm lấy một ý cười nhợt nhạt. Nhưng lại không nói gì cả.

“Mấy cái này gian phòng các cô cậu cứ tùy ý chọn đi, đừng quấy rầy chúng tôi.”

Bà lão dùng bàn tay khô quắt chỉ vào mấy cái gian phòng, cái tay kia phảng phất chỉ còn lại một lớp da bọc xương.

Ánh mắt Lạc Hiên Lâm rơi xuống trên tay bà lão, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại ý nghĩa quái dị.

Đôi tay này...

Giống hệt như là dùng một tầng da người bọc lấy xương cốt?

Lạc Hiên Lâm ẩn giấu bất an trong lòng, nói tiếng cám ơn, sau đó dẫn mọi người thu thập mấy gian phòng kia.

Từ đầu đến cuối, ông lão kia cũng không nói một câu, cũng không có bất kỳ động tác nào.

Sắc trời đã biến đen, mấy nữ sinh ở chung một phòng, mấy nam sinh một gian phòng. Mà Mặc Thần thì một mình một phòng.

Nhiễm Bạch tựa ở trên giường, ánh trăng xuyên suốt vào trong nhà, có vẻ hơi chợt tối chợt sáng.

Diệp Khê và Hạ Y Y đều dựa vào bên người Nhiễm Bạch, Diệp Khê chà xát cánh tay, lầm bầm:

“Sao chỗ này lại quỷ dị vậy nhỉ?”

Hạ Y Y liếc Diệp Khê một cái, trầm tư thật lâu, vẫn là nhắc nhở một câu:

“Tớ thấy nơi này cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.”

Nhiễm Bạch co ro thân thể, đôi mắt xẹt qua một tia ám mang, ngón tay như ngọc hơi lướt qua bên giường, nhẹ nhàng gõ mấy cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.