Sắc mặt bà lão cứng đờ, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Nhiễm Bạch.
“Vậy ngươi muốn làm gì?”
Nhiễm Bạch có chút rối rắm khẽ cắn môi, nghiêng đầu một chút, một đôi mắt trong veo nhìn về phía Mặc Thần, giọng nói tựa hồ không xác định, có chút mơ hồ:
“Ừm... A Thần, anh nói xem, chúng ta làm gì bây giờ?”
Mặc Thần một thân tây trang màu đen, phảng phất hoà cùng một thể với toàn bộ hắc ám, một đôi mắt đào hoa không có một tia cảm xúc, tựa hồ là đã sớm biết bà lão này là một con Zombie.
“Nhiễm Nhiễm... Muốn tới tầng hầm xem không?”
Lần đầu tiên khi bước vào thôn trang này, hắn liền có thể nhìn ra những kẻ này là Zombie,
Nơi này, Zombie sẽ ẩn giấu ở nơi nào được, tầng hầm là một lựa chọn rất tốt.
Mắt Nhiễm Bạch sáng lên một cái, giống như là đạt được bánh kẹo, tiếng nói mang theo ôn nhu cùng mềm mại, không chút do dự nói:
“Muốn.”
Bà lão hừ lạnh một tiếng, giọng nói khó nghe vang lên:
“Nơi này không có tầng hầm.”
Mặc Thần mỉm cười, khí chất xa cách đạm mạc vẫn muôn không thay đổi, giọng nói trầm thấp từ tính mang theo một tia nguy hiểm:
“Xác định, sao?”
Nếu như câu trả lời là phủ định, đồ vật không có chỗ hữu dụng liền không cần tồn tại.
Bà lão không hiểu sao có một loại cảm giác uy áp gắt gao vờn quanh tại trên người mình. Một đôi mắt vẩn đục khiếp sợ nhìn Mặc Thần.
Một nhân loại mà thôi, sao lại có thực lực mạnh như vậy?
Ánh mắt bà ta nhìn chòng chọc vào Mặc Thần cùng Nhiễm Bạch, nói:
“Chỉ cần ta mang theo các ngươi tới tầng hầm, các ngươi liền sẽ không quản cái khác chứ?”
Nhiễm Bạch nhún vai, trên mặt ngậm lấy một nụ cười ngọt ngào, sạch sẽ mỹ hảo:
“Có lẽ. Dù sao thì ngươi cũng không đánh lại ta.”
Phong Lạc: “...”
Lời này thật là làm người hận. Nhiễm Bạch vỗ tay phát ra tiếng, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết mang theo lấm ta lấm tấm ý cười.
Bà lão âm trầm nhìn Nhiễm Bạch, ánh mắt kia phảng phất như muốn xé nát Nhiễm Bạch vậy.
Nhiễm Bạch không có chút bị ảnh hưởng nào, cười đến ngọt ngào xán lạn.
Cuối cùng, bà lão vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
“Tốt nhất là như vậy.”
Nhiễm Bạch khẽ cười, lộ ra ngọt ngào mị hoặc, tóc dài đến eo, mềm mại tản mát.
“Vậy mang ta cùng A Thần đi tham quan tham quan đi. Ta thật tò mò.”
Lão bà: “...”
Sợ là bà gặp một kẻ hiếm có.
“Các ngươi thật sự muốn?”
Nhiễm Bạch trừng mắt nhìn, lông mi có chút rung động, hai gò má xuất hiện một đôi lúm đồng tiền nhàn nhạt:
“Đương nhiên muốn.”
Cử động của bà lão rất chậm chạp, tựa như một con ốc sên đang thong thả bò, hoá ra trong phòng này còn có một cái tầng hầm.
Càng đi xuống, khí tức âm trầm càng nồng đậm.
Nhiễm Bạch tùy ý liếc bà lão kia, đôi mắt đen như mực ảm đạm không rõ.
Hoá ra thông trang an tĩnh không phải vì người già yêu thích yên tĩnh.
Mà là —— bọn hắn đều biến thành Zombie, ở trong tầng hầm dưới đất này!
Ánh mắt Mặc Thần không chút gợn sóng, thậm chí còn mang theo một tia hững hờ ý cười, một chút cũng không bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
“Nhiễm Nhiễm, thích nơi này không?”
Nhiễm Bạch lắc đầu, trên mặt mang theo ý cười ngây thơ, trong giọng nói mang theo một tia đáng tiếc:
“Nơi này quá xấu.”
Không chỉ là địa phương xấu, người cũng xấu.
Cùng lúc đó, Mặc Thần nghe được giọng điệu ghét bỏ của Nhiễm Bạch, ý cười nho nhã lịch sự trên mặt có vẻ hơi thâm thúy.
Xem ra, hắn đã get được một thuộc tính của Nhiễm Nhiễm rồi đúng không?
Nhan khống*.
*Nhan khống: yêu thích sự đẹp đẽ, cuồng cái đẹp.
Lần thứ nhất, Mặc Thần cảm thấy may mắn vì mình sinh ra một túi da tốt.
Bà lão nhìn thấy Nhiễm Bạch cùng Mặc Thần trò chuyện vui vẻ như vậy, nhếch miệng cười dở dở ương ương, nhìn còn khó coi hơn cả khóc.
Nhiễm Bạch yên lặng dời ánh mắt, không nhìn tới khuôn mặt dữ tợn của bà.