Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 253: Chương 253: Bác sĩ cấm dục đừng thả thính (37,38,39)




Hạ Y Y cùng Lâm Tuyết trợn mắt há hốc mồm nhìn một mà trước mặt.

Cmn!

Không phải như vậy!

Cầm nhầm kịch bản rồi!

Đã nói là cửu tử nhất sinh mà?

Đã nói trí tuệ cường hãn mà?

Vì sao các cô chỉ thấy một con zombie một giây liền ngủm củ tỏi?!

Hơn nữa vì sao bọn họ không bị trói, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Tuyết cắn cắn môi.

Không thích hợp!

Không thích hợp!

Không phải như thế này!

Chẳng lẽ bởi vì ả sống lại hết thảy đều thay đổi sao!

Nguyên bên trong kịch bản, rõ ràng là tất cả mọi người bị trói vào tầng hầm, sau đó Hạ Y Y đạt được một thủy tinh cầu!

Nhìn thấy Zombie bỏ mình, Lạc Hiên Lâm cũng hơi ngu ngơ.

Trong đầu luôn cảm giác không phải là cái dạng này.

Nhưng vậy thì nên là dạng nào?

Lạc Hiên Lâm lắc đầu, thu lại chút hỗn loạn trong lòng:

“Chúng ta đi mau, nơi này khả năng gặp nguy hiểm!”

Lâm Tuyết nhíu chặt lông mày, có vẻ hơi nôn nóng.

Nơi này chính là một cơ duyên rất lớn của Hạ Y Y, cứ đi như vậy, ả làm sao đoạt được?

Nếu một mình ả ta, vậy thì rất khó!

Hạ Y Y mím chặt môi, thần sắc mấy lần giãy dụa, vẫn gật đầu.

Hiện tại kịch bản có chút khó bề phân biệt, kịch bản vốn dĩ không phải như thế, không biết tiếp theo sẽ là cái dạng gì, còn sống mới là cần thiết nhất.

Nhìn thấy tất cả mọi người muốn đi, Lâm Tuyết dù không cam lòng đến đâu thì cũng không thể ép buộc mọi người ở lại đây được, chỉ có thể nước chảy bèo trôi vậy.

Hạ Y Y không đạt được cái cơ duyên này, có lẽ là an ủi lớn nhất của ả rồi.

Nhiễm Bạch nhìn thấy Lâm Tuyết không cam lòng, đôi mắt xẹt qua vài tia ý cười.

Khi ngươi phát hiện hết thảy cơ duyên đều bị người khác cướp đi, còn là ở ngay trước mắt ngươi, hẳn sẽ rất hận nhỉ.

Né qua tầm mắt mọi người, lặng yên không một tiếng động đi đến trước mặt Lâm Tuyết, đè thấp giọng nói:

“Dù là thủy tinh cầu, hay là cái gì, đều chỉ sẽ thuộc về Hạ Y Y.”

Thân thể Lâm Tuyết nháy mắt cứng ngắc, nhìn thấy tấm dung nhan quen thuộc đẩy ả vào bầy zombie kia. Không tự chủ nắm chặt tay.

Dựa vào cái gì chứ! Dựa vào cái gì!

Nhiễm Bạch cong cong khóe môi, một lần nữa trở lại bên cạnh Mặc Thần.

Cuối cùng, tất cả mọi người vẫn là lái xe rời đi, vừa nghĩ tới mình và Zombie ngủ chung một mái nhà, sắc mặt của mọi người đều có chút không tốt.

Tô Yên tựa ở bên người Lạc Hiên Lâm, cười cười trấn an Lạc Hiên Lâm.

Lạc Hiên Lâm hôn lên tra s Tô Yên một cái, giọng nói trầm thấp từ tính:

“Không sao.”

Hạ Y Y nhìn thấy hai người ngọt ngào như vậy, run rẩy khóe mắt.

Lạc Hiên Lâm nhìn sói người còn sống sót, thiếu một mình Nhược Luyến Nhi.

Lạc Hiên Lâm mím chặt môi, không nói gì.

Về phần Nhược Luyến Nhi đi nơi nào, đám người ngầm hiểu lẫn nhau.

Chỉ sợ là vào lúc bọn hắn không biết đã bị Zombie cắn chết.

...

“Ký chủ, sao người kia lại không chết, hôm qua ta tận mắt thấy bị Zombie chia nhau ăn mà.”

Phong Lạc không hiểu.

Nhiễm Bạch hai mắt hơi khép, đôi môi anh đào khẽ cong, trên mặt xuất hiện hai lúm đồng tiền:

“Cho nên, có đôi khi, tận mắt nhìn thấy cũng không nhất định là thật.”

“Ký chủ đã sớm biết rồi? Sao không nói cho ta chứ?”

Trong giọng của Phong Lạc mang theo một tia ai oán.

Nhiễm Bạch khẽ cười, sạch sẽ mà thuần tuý:

“Chẳng qua là Kim Thiền Thoát Xác thôi, mượn một vỏ bọc kia để chạy trốn.”

Phong Lạc dùng một bộ dáng vẻ “ta đã hiểu” nhẹ gật đầu, bất đắc dĩ suy tới một chuyện.

Làm sao nó lại có cảm giác...

So sánh với ký chủ thì trông nó thật ngu xuẩn là sao?

Phong Lạc bỗng nhiên lắc đầu như trống.

Làm sao có thể?

Nó thông minh như vậy, là thống ưu tú vô địch như vậy, chắc chắn không thể nào ngu xuẩn được.

Nghĩ như vậy, Phong Lạc xác định nhẹ gật đầu,

Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác!

Mặc Thần vén một sợi tóc rối ra sau tai Nhiễm Bạch, lộ ra lỗ tai tinh xảo:

“Nhiễm Nhiễm không thích cô ta sao?”

Nhiễm Bạch tự nhiên biết Mặc Thần nói tới Lâm Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.