Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 256: Chương 256: Bác sĩ cấm dục đừng thả thính (40,41)




Hẳn là e ngại và cung kính đối với quân nhân, lại thêm Địch Ảnh Phong đã cứu mạng tất cả mọi người.

Cho nên tất cả mọi người ngoan ngoãn đứng theo lệnh.

Lúc nhìn thấy còn có một đứa bé hơn mười tuổi, trong mắt Quý Trạch xẹt qua một vòng kinh ngạc, đây sự thực may mắn.

Nhiễm Bạch đi đến bên người Diệp Khê, nhìn chằm chằm Diệp Khê, nhỏ giọng nói:

“Chị không sao chứ?”

Diệp Khê bị Nhiễm Bạch nhìn đến tâm đều muốn manh hóa, khóe môi cong lên ý cười:

“Chị đương nhiên không có việc gì, cho nên Bạch Bạch nhà chúng ta cũng phải thật tốt nhé.”

Nhiễm Bạch hoạt bát nhìn, đôi mắt trong veo linh động giống như tinh quang tô điểm đầy trời:

“Em nhất định sẽ thật tốt.”

Dù sao, cô cũng không nỡ vì một quân cờ mà thương tổn tới mình.

Diệp Khê sờ sờ đầu Nhiễm Bạch, nhìn thần sắc nghiêm cẩm của Địch Ảnh Phong, xuất thần nghĩ:

Người đàn ông này nhất định sẽ là một sĩ quan tốt.

Cô và Bạch Bạch cũng sẽ càng ngày càng tốt, không phải sao?

Diệp Khê cũng may mắn khi nhìn thấy Nhiễm Bạch một đường lông tóc không tổn hao, trong lòng càng thêm yên tâm để Nhiễm Bạch đi theo Mặc Thần.

Mặc Thần nhìn thấy bọn người Địch Ảnh Phong, cặp mắt đào hoa hẹp dài loé lên một tia ám mang rồi biến mất.

Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, đôi mắt to ướt sũng phản chiếu lấy vẻ nghi hoặc: “A Thần biết bọn họ sao?”

Mặc Thần môi mỏng hơi câu, phun ra lời nói trong trẻo lạnh lùng giàu từ tính:

“Không biết.”

Lúc ánh mắt Địch Ảnh Phong chuyển qua bên người Mặc Thần, sững sờ một nháy mắt:

“Mặc Thiếu.”

Căn cứ đã cố ý dặn dò qua, nếu như trên đường gặp được Mặc Thần, nhất định phải mang hắn lông tóc không hao tổn về, không nghĩ tới, sớm như vậy liền gặp.

Mặc Thần khẽ vuốt cằm, trên mặt mang theo ý cười nho nhã mà vô hại.

Địch Ảnh Phong chào theo kiểu nhà binh: “Mặc Thiếu, theo mệnh lệnh của căn cứ, nhất định phải mang ngài an toàn trở về.”

Mặc Thần thần sắc nhàn nhạt, hững hờ “ừm” một tiếng.

Nhìn thấy bên người Mặc Thần có một cô bé, Địch Ảnh Phong trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.

Mặc Thần bên người chưa từng có phụ nữ, không biết vị này là...

Dị năng bắt đầu báo cáo,

Nghe được di năng của Nhiễm Bạch dị năng hệ quang, Quý Trạch giống như là bị sét đánh, sững sờ nguyên tại chỗ, sau đó trong mắt lóe lên điên cuồng, nóng bức nhìn chăm chú lên Nhiễm Bạch, trong giọng nói mang theo vui sướng và hưng phấn:

“Thật sự là hệ quang!?”

Nhiễm Bạch nhìn thấy phản ứng của Quý Trạch, tựa như là bị hù dọa, sợ hãi trốn ở sau lưng Mặc Thần, đôi mắt vô tội, giọng nói mềm mềm nhu nhu mang theo một tia ủy khuất cùng lên án:

“Nhìn anh có chút đáng sợ?”

Mặc Thần môi mỏng hơi cong, cặp mắt đào hoa xẹt qua mỉm cười.

Quý Trạch run rẩy khóe miệng, không tự chủ sờ sờ mặt.

Dù hắn không soái khi như tên Địch Ảnh Phong kia, nhưng dáng dấp cũng không đến nỗi đáng sợ chứ?

Cẩn Minh Vũ - người đàn ông bên cạnh Quý Trạch vui vẻ đâm vào nỗi đau của người khác, giọng điệu mang theo cười trên nỗi đau của người khác:

“Cậu nhìn đi, doạ tiểu cô nương nhà người ta rồi kìa!”

Sau đó một mặt cười xán lạn với Nhiễm Bạch:

“Em gái nhỏ, anh không đáng sợ chứ.”

Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, tựa hồ là đang nghiêm túc suy nghĩ, giọng nói manh nhu trong veo mang theo một tia khẳng định:

“Hai người đều giống nhau.”

Cẩn Minh Vũ: “...”

Lúc này đến phiên Quý Trạch cười trên nỗi đau của người khác, trêu tức nhìn Cẩn Minh Vũ.

“Nhìn đi, đây chính là chân lý.”

Sau đó, Quý Trạch hình như cảm thấy một tia không đúng lắm, hắn... Dường như tự chửi mình luôn rồi?

Khoé miệng Địch Ảnh Phong không tự chủ cong lên, ý thức được điểm này, rất nhanh liền thu liễm ý cười, giọng nói lạnh lùng từ tính:

“Dị năng hệ quang sao?”

Nhiễm Bạch nở nụ cười ngọt ngào, sạch sẽ mà mỹ hảo:

“Đúng vậy.”

Cẩn Minh Vũ: “...”

Quý Trạch: “...”

Vì sao nhân duyên của đại lão lại tốt như vậy?

Không công bằng!!!

“Anh nói cho em nghe này, em gái nhỏ, em chớ để khuôn mặt của gia hỏa này lừa gạt. Trên thực tế. Hắn chính là người xấu bụng không thể xấu hơn!”

Nghe vậy Quý Trạch một mặt biểu lộ rằng “đúng là như vậy đấy”, Địch Ảnh Phong nguy hiểm nheo lại đôi mắt:

“Quý Trạch, tôi thấy cậu nhàn đến hoảng, không bằng trở về nhận thêm vài nhiệm vụ?”

Thân thể Quý Trạch cứng đờ, ngáp một cái, giả vờ giả vịt nói:

“Thân thể này của tôi làm sao lại đau như thế chứ? Ui da, định là bị thương rồi, aizzz... vẫn phải dưỡng thương cho tốt mới được.”

Địch Ảnh Phong: “...”

Đi ra ngoài đừng nói rằng hắn quen biết với tên ngu xuẩn này.

Cẩn Minh Vũ không vui liếc mắt:

“Đừng giả vờ nữa.”

Quý Trạch cười đùa tí tửng phản bác:

“Thật sự là tớ bị thương mà. Bị thương về mặt tình cảm, cậu không hiểu.”

Cẩn Minh Vũ: “...”

Địch Ảnh Phong lấy được xác nhận của Nhiễm Bạch thì trong lòng có một chút vui sướng.

Có dị năng hệ quang, liền đại biểu cho an toàn của căn cứ được đảm bảo thêm một phần.

Ánh mắt nhìn về phía Nhiễm Bạch lại nhiều hơn một phần nhu hoà:

“Được rồi, lần tìm kiếm này kết thúc, bây giờ chúng tôi sẽ hộ tống mọi người trở về.”

Sắc mặt của tất cả người trong đội ngũ đều tràn đầy vui sướng.

Lần tìm kiếm này chỉ vừa mới bắt đầu, bọn người Lạc Hiên Lâm là nhóm đầu tiên được phát hiện.

Theo lý mà nói thì hẳn là phải tìm kiếm thêm vài đội ngũ nữa, nhưng hiện tại gặp được dị năng giả hệ quang, lại còn có Mặc Thần, bọn hắn nhất định phải hộ tống trở về an toàn, vạn nhất xảy ra một điểm sơ xuất, căn bản không phải bọn hắn có thể gánh chịu nổi.

Mặc Thần cùng Nhiễm Bạch ngồi trong một chiếc xe cho quân đội, Địch Ảnh Phong ngồi ở ghế phụ, quân binh lái xe, tốc độ không nhanh.

Nhiễm Bạch một tay chống cằm, nhìn tràng cảnh chật vật không chịu nổi bên ngoài cửa sổ xe. Yên lặng dời mắt.

Chậc!

Quá khó nhìn.

“Em gái nhỏ tên là gì?” Quý Trạch tò mò hỏi.

Nhiễm Bạch cong mắt thành hai hình trăng khuyết, con ngươi trong veo, linh quang hơi động: “Diệp Bạch.”

Quý Trạch nhìn Nhiễm Bạch, nhỏ giọng nói: “Diệp Bạch? Cái tên này thật xứng với em.”

Nhiễm Bạch lộ ra hai lúm đồng tiền, bên trong giọng nói mềm nhu mang theo không thể nghi ngờ:

“Tên của em tất nhiên là hợp với em.”

Quý Trạch nhìn Nhiễm Bạch nhiều thêm một lần, trong lòng cho ra đánh giá:

Đứa bé này, phất tay một cái cũng lộ ra quý khí, về sau thành tựu nhất định bất phàm.

Nhiễm Bạch cong cong môi, dung nhan tuyệt mỹ phảng phất giống như mỹ ngọc thiên thành, da thịt như là sữa bò, thanh linh trong suốt, con ngươi thủy quang liễm diễm trông mong nhìn Mặc Thần, tay ngọc vươn ra:

“A Thần, máy chơi game.”

Mặc Thần nhéo nhéo mũi Nhiễm Bạch, trong giọng nói hơi có chút bất đắc dĩ:

“Nhiễm Nhiễm, chơi game nhiều không tốt.”

Mấy hôm nay, hắn phát hiện Nhiễm Nhiễm rất thích chơi game, hắn không sánh bằng một cái máy chơi game, điểm này hắn vẫn cảm giác tương đối bất đắc dĩ.

Nhiễm Bạch nhẹ cắn cắn môi, con ngươi mang theo ý cười:

“Chỉ một lát.”

Mặc Thần đưa máy chơi game cho Nhiễm Bạch.

Được rồi, một lát thì một lát.

Nhiễm Bạch như nhặt được chí bảo, cầm máy chơi game chơi say sưa ngon lành.

Một đường có rất nhiều người nhìn thấy xe quân dụng, trong mắt hiện lên ánh sáng nóng bỏng, gõ cửa sổ xe, cầu khẩn:

“Mang ta theo với, cho ta lên xe!”

Địch Ảnh Phong giống như là tập mãi thành thói quen, môi mỏng phun ra lãnh khốc:

“Lái qua.”

Xe cũng không có bận tâm những người kia, trực tiếp nghiền ép đi, những người kia nhìn thấy xe không ngừng, đứng tại chỗ chửi rủa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.