Diệp Vũ Tư ngồi ở trên ghế sa lon, thật lâu chưa tỉnh hồn lại, trong đầu không ngừng vang vọng câu nói của Nhiễm Bạch:
Vì sao không rời khỏi Diệp gia?
Vì sao?
Trong mắt Diệp Vũ Tư trở nên thâm trầm. Cô ta không ngốc, tự nhiên biết, vô lợi không khởi sự.
Như vậy, cô ta có gia trị đối với Diệp gia, đồng thời cũng có giá trị nếu đi theo Tô Bạch.
Nên lựa chọn tại cái nào?
“A..., tiểu thư, sao cô còn ngồi ở chỗ này, Tô tiểu thư đã đi nửa ngày.”
Nghe lời nói của giúp việc Ngô, Diệp Vũ Tư trong mắt sáng lên.
Đúng vậy, cô ta không thể vĩnh viễn dừng lại ở nguyên một chỗ.
Đã vì Diệp gia mà trả giá nhiều như vậy, tại sao còn muốn đưa mình ra bồi lợi ích?
Đã như vậy, vì sao không vì mình mà sống một lần?
Đánh cược một lần.
Thua, cũng coi như không còn gì tiếc nuối. Thắng, đó chính là thuận theo thiên địa.
“Ký chủ, cô tìm Diệp Tư Vũ làm gì?”
Phong Lạc tò mò hỏi.
Cho tới bây giờ, ký chủ cũng sẽ không làm việc vô ích, thế nhưng Diệp Tư Vũ không có quan hệ gì với kịch bản cả, chỉ là một đại tiểu thư bình thường mà thôi.
“Không có gì.”
Nhiễm Bạch thần sắc nhàn nhạt, hiển nhiên không muốn nhiều lời, Phong Lạc cũng thức thời không hỏi nữa.
Trở lại Tô Gia, Tô mẹ là đầu tiên nghênh đón, không kịp chờ đợi mà hỏi:
“Bạch Bạch à, người bạn kia thế nào?”
Nhiễm Bạch: “...”
Tại sao phải quan tâm cái vấn đề này?
“Rất tốt.”
Nhiễm Bạch xán lạn cười một tiếng, nhu thuận nói.
Một bên Tô Dạ Hiên ngồi ở trên ghế sa lon, một đôi mắt đen nguy hiểm nhìn Nhiễm Bạch,
“Em gái ngoan như vậy, mẹ còn lo lắng cái gì?”
Tô mẹ trừng mắt nhìn Tô Dạ Hiên:
“Nói cái gì đó?”
Nhiễm Bạch trong mắt xẹt qua một tia ám mang, ngọt ngào nói:
“Không biết hôm nay anh trai sao lại trở về, chẳng lẽ ở bên ngoài chơi không vui sao?”
Tô Dạ Hiên hừ lạnh một tiếng, bước đi ra ngoài cửa, ngang qua Nhiễm Bạch thâm trầm để lại một câu:
“Tô Bạch, cô chờ đó cho tôi.”
Nhiễm Bạch nở nụ cười xán lạn, phảng phất giống như không nghe thấy:
“Có vẻ anh trai không vui.”
Tô mẹ hiển nhiên không có chú ý tới sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai anh em, mà chỉ liên miên lải nhải với Nhiễm Bạch.
“Con nhìn con xem, lúc nào đem người bạn kia về thì nói cho mẹ một tiếng, để cho mẹ có cái chuẩn bị.”
Nhiễm Bạch khóe môi cong cong, nhìn như nghiêm túc nghe Tô mẹ nói chuyện, kì thực trong mắt không có chút chấn động nào.
Tô mẹ hơi có chút bất đắc dĩ nói:
“Hôm nay mẹ đến hỏi tàu xế xem con đã đi nơi nào, thế mà bảo là con không cho phép nói với mẹ, kết giao bạn bè thì sao lại thần bí như vậy?”
Nhiễm Bạch dùng ánh mắt nhu hòa cưng chiều nhìn Phong Lạc ôm trong ngực, không nói một lời.
Tô mẹ hơi kinh ngạc còn có chút vui mừng:
“Rất tốt, có bạn bè, còn thích nuôi động vật nhỏ, có điều, vẫn nên chú ý một chút, dù sao lòng người khó dò.”
Nhiễm Bạch nhu thuận nói:
“Con biết rồi.”
Những sự quan tâm này, xưa nay cô đều không cần, không phải thứ thuộc về cô.
Cô là người không cần ánh sáng, một chút cũng không cần.
“Được rồi, con đi nghỉ ngơi đi, ra ngoài một ngày, cũng hẳn là mệt mỏi.”
Nhiễm Bạch gật đầu, cười nhẹ nhàng, trong nháy mắt cô xoay người kia, trong mắt lại hoàn toàn không có ý cười, chỉ còn lại bóng tối vô tận.
Thật sự không thích đâu, một thế giới không có ánh sáng, tốt bao nhiêu.
Tựa như là lúc trước vậy, căn bản cái gì cũng không cần,
Như vậy sẽ không phải trải qua thêm một lần thất vọng, đúng không?
Ban đêm, yên tĩnh, đen như mực.
Gian phòng u âm, tia sáng ảm đạm, phản chiếu ra một hình bóng.
Nhiễm Bạch an tĩnh ngồi ở trên giường, thần sắc khó lường, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu xuống. Khiến người ta cảm thấy mười phần quỷ dị.
Nhếch miệng lên một độ cong như cười như không, trong mắt lóe ra ánh sáng nguy hiểm, cả người an tĩnh ngồi, giống như là một búp bê nghe lời.
Gian phòng đã sớm không còn là phòng công chúa có màu trắng nõn nữa, mà đã bị đổi thành màu xanh da trời.