“Đến cùng là chuyện gì xảy ra?”
Hệ thống cứng rắn nói:
“Chúng ta phải rời đi nơi này, nhất định phải xoát xong giá trị ngược của Hứa Khả Khả.”
Chỉ cần xoát xong giá trị ngược của Hứa Khả Khả, đến lúc đó nó sẽ thôn phệ linh hồn của Tô Dạ Hiên, liền có thể hóa thành hình người, nghĩ đến đây, hệ thống liền kích động vạn phần.
Tô Dạ Hiên thì lại kinh hãi, không thể tin:
“Rời khỏi nơi này!”
Một bên trợ lý nhìn thấy Tô Dạ Hiên thần sắc biến hóa liên tục, trong lòng không chắc, luôn cảm giác tổng giám đốc giống như là đang nói chuyện với ai đó.
Tô Dạ Hiên nhìn thấy trợ lý vẫn còn ở đây, hắng giọng một cái:
“Cậu đi ra ngoài trước đi.”
Trợ lý cũng thức thời ra ngoài, loại hào môn thế gia này, căn bản không phải việc mà hắn có thể chọc vào nổi.
Tô Dạ Hiên thấy không có người ngoài ở đây, liền muốn hỏi rõ ràng:
“Hệ thống, rời khỏi nơi này thì chúng ta đi đâu?”
Âm thanh của hệ thống mang theo không kiên nhẫn:
“Một vị diện khác.”
Tô Dạ Hiên nắm chặt nắm đấm, ánh mắt hơi lóe, rời khỏi nơi này, vậy tất cả tài phú, danh dự của hắn đều phải vứt bỏ sao?
Huống hồ, hắn căn bản không hề hiểu rõ cái hệ thống này, nếu cứ tin tưởng vào một lời hứa mờ mịt như thế, để từ tất thảy của hiện tại sao?
Mặc kệ hai người này có đang phân tâm hay không, nhưng kịch bản vẫn còn tiếp tục.
Nhiễm Bạch ngồi bên trong xe, lười biếng tựa vào ghế, hai con ngươi nhắm lại, xuyên qua cửa sổ xe có thể nhìn thấy một người bóng dáng.
Lông mày cau lại, Hứa Khả Khả làm sao cứ như vậy mà buông tay?
Dùng tinh thần lực đảo qua người Hứa Khả Khả, khóe miệng Nhiễm Bạch ngậm lấy ý cười càng ngày càng sâu.
Thiên Đạo, ngươi ra đây, xem bản điện có đánh chết ngươi hay không.
Lúc đầu đều đã thuyết phục xong, kết quả...
Ký ức mà hai người cùng trò chuyện hôm đó thế mà lại bị phong ấn!
Thế mà mang thai!
Trong kịch bản nguyên tác không có cái tình tiết này, căn bản chính là Thiên Đạo phát hiện thấy ý thức của Hứa Khả Khả, vì duy trì nam nữ chính, cố gắng dùng một tia năng lượng cuối cùng của mình để áp đặt một đứa bé trên người Hứa Khả Khả!
Tài xế nhìn nụ cười của Nhiễm Bạch, đột nhiên cảm giác thân thể rét lạnh một trận, giống như rơi vào hầm băng, lắc lắc đầu, nhìn về phía mặt trời ngoài cửa sổ, chói mắt.
Lắc đầu, ngày nắng to thế này, làm sao có thể lạnh được? Ảo giác chăng.
Nhiễm Bạch mặt mày cong cong, giọng nói theo hàn ý:
“Chú à, đi theo cô gái đằng trước.”
Tài xế nghe Nhiễm Bạch nói, hết sức chuyên chú đi theo Hứa Khả Khả, bỏ qua hơi lạnh trong lòng.
Hứa Khả Khả khẩn trương đi trên đường lớn, trong tay nắm chặt đơn xét nghiệm.
Cô mang thai!
Vốn là định rời khỏi Tô Dạ Hiên, nhưng... Hứa Khả Khả nhu hòa nhìn lấy bụng của mình, trong mắt lóe lên một tia kiên định.
Con cáu không thể không có cha.
Cho nên, cô quyết định không thể rời khỏi Tô Dạ Hiên, hôm qua cô đa suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy mình yêu Tô Dạ Hiên, chỉ cần nhìn thấy Tô Dạ Hiên thương tâm thì cô liền đau lòng.
Đi đến phía dưới công ty, Hứa Khả Khả trong mắt xẹt qua ngạc nhiên cùng chấn kinh.
Cả đời này cô chưa từng nhìn thấy công ty nào lớn như thế.
Nhìn những người chung quanh một thân hàng hiệu, ra ra vào vào, hăng hái, nói cười đi qua bên người cô, trên đường rất nhiều xe sang trọng đỗ lại, đều là những thứ mà cô chỉ có thể thấy ở trên báo chí.
Hứa Khả Khả cắn chặt môi, cánh môi bị cắn đến trắng bệch, trong mắt mang theo nồng đậm tự ti.
Cô mặc một thân áo sơ mi và quần jean, tựa như không hợp với thế giới này.
Đầu ngón tay trắng bệch, Hứa Khả Khả xẹt qua ảm đạm, cô và Tô Dạ Hiên, căn bản là không thể nào.
Trong mắt hắn, chỉ sợ cô chỉ là một con sủng vật được hắn nuôi mà thôi.
Tô Dạ Hiên đang ngồi trong công ty, không hiểu nhận được giá trị ngược của Hứa Khả Khả bỗng nhiên tăng lên, không biết mình đã làm cái gì.
Mà Nhiễm Bạch mỉm cười, mắt lạnh nhìn dáng vẻ hối hận của Hứa Khả Khả.
Chậc chậc chậc
Thật xấu.
“Ôi ôi, ký chủ, cô nói cho tôi biết là cô đã làm cái gì, sao tự nhiên giá trị ngược lại tăng thế này?”