Hứa Khả Khả nắm chặt tay, trong đầu không ngừng nghĩ tới những lời mà Nhiễm Bạch vừa nói.
Dùng mạng của cô, dùng hạnh phúc của cả nhà coi, đi giúp một người không quen biết.
Xin hỏi...
Cô có thể làm như vậy sao?
Đáp án là...
Không thể.
Hứa Khả Khả trong mắt mang theo hoảng hốt.
Con người cô vốn cho là thiện lương, căm ghét cái ác, khi gặp phải quyền thế trước mặt, lại không chỗ hữu dụng.
Hoá ra...
Cô cũng không phải thiện lương ngây thơ như cô nghĩ.
Nhiễm Bạch khẽ cười, nhìn thần sắc hoảng hốt của Hứa Khả Khả.
Bên trong kịch bản
Hứa Khả Khả sở dĩ ngây thơ, thiện lương như vậy, đều là bởi vì có người che chở.
Nhưng mà bây giờ không có ai sẽ vì cô ta mà làm hết thảy, tất cả hậu quả cô ta đều phải tự mình gánh chịu.
Vậy thì, Hứa Khả Khả sẽ còn lương thiện giống như là trước kia được sao?
Anh mắt Nhiễm Bạch hơi tối. Phá hủy lương tri và tính cách của một ngươi, phá huỷ sự lương thiện, xây dựng lại tam quan của người đó.
Không phải là điều cô thích làm nhất sao?
Thật chờ mong? Một nữ chính Thánh Mẫu Bạch Liên Hoa, sẽ bị đồng hoá biến thành một người trong thế tục.
Người kia đã từng như vậy
Ngươi nhìn một chút đi, đây chính là điều mà ngươi tự cho là đúng đấy Thiên Đạo, dễ dàng bị phá hủy cỡ nào, ta chính là muốn hủy đi tất cả đồ vật mà ngươi quan tâm, bẻ gãy cánh của ngươi. Cái tình cảnh đó...
Thật là chờ mong!
Phong Lạc cảm giác chính mình cũng muốn ngu luôn, làm sao có thể!
Người ta là nữ chính chân thiện mỹ a a a!
Hứa Khả Khả trầm mặc một lát, trong mắt mang theo ảm đạm:
Chúng ta đi thôi.”
Nhiễm Bạch giống như là nghe thấy câu trả lời trong dự liệu, tuyệt không ngoài ý muốn, mỉm cười nói:
“Đi vòng qua.”
Tài xế nhận được mệnh lệnh, vòng qua thi thể kia.
Hứa Khả Khả nhìn chiếc xe đi lướt qua cỗ thi thể, cảm giác như có thứ gì đó đã sụp đổ một chút.
Ném đi phiền nhiễu không ngừng thoáng hiện trong đầu, Hứa Khả Khả một lần nữa vui vẻ cười, lại không trở về được dáng vẻ vô tư trước kia được nữa.
Đến nhà Hứa Khả Khả, là nột căn nhà cấp bốn thật nhỏ, có vẻ hơi cũ nát.
Hứa Khả Khả có chút cười cười xấu hổ
“Tô tiểu thư, nếu như cô không quen...”
Nhiễm Bạch cười, quay người đi ra khỏi xe.
“Không sao.”
Hứa Khả Khả lặng lẽ thở dài một hơi, đi theo Nhiễm Bạch đi vào:
Mẹ Hứa Khả Khả nhìn thấy Hứa Khả Khả mang theo một cô gái đi vào, sửng sốt một chút, lập tức nhiệt tình nghênh đón:
“Là bạn của Khả Khả sao, con thật là, không nhắc trước với mẹ một tiếng, đã đưa bạn về rồi.”
Nhiễm Bạch cười ôn nhu, giọng điệu nhu hoà:
“Không có gì, chỉ là hôm nay con đột nhiên đề nghị thôi.”
Hứa Khả Khả nhìn Nhiễm Bạch nói như vậy, cũng nuốt lời muốn nói xuống.
“Được rồi, cô gái, con ngồi đi, bác đi mua thức ăn cho các con.”
Nhiễm Bạch: “...”
Ta bỗng nhiên có chút hoảng.
Kỳ thật ta không muốn ăn.
Hứa mẹ kéo Hứa Khả Khả đến gian phòng bên cạnh, thấp giọng hỏi:
“Sao con quen người này? Mẹ xem người ta không phú thì quý, làm sao có thể có quan hệ với con?”
Hứa Khả Khả trong lòng đắng chát, nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của mẹ.
Mẹ của cô, chỉ cần bên người cô có một người là con em quý tộc thì đều sẽ nghi ngờ cô đã làm chuyện gì.
Từ nhỏ, mẹ đã nói cho cô biết rằng, tuyệt đối không được tiếp xúc với những người đàn ông có gia thế. Nếu như mẹ biết cô làm tình nhân của người khác, còn mang thai thì sẽ như thế nào?
Nghĩ đến đây, tim Hứa Khả Khả liền co rút đau đớn, không dám nghĩ tới những chuyện sẽ phát sinh tiếp theo:
“Không có gì, chỉ là hôm nay con đi phỏng vấn ở một công ty, bị người khác làm khó dễ, vừa lúc cô ấy giúp con.”
Hứa mẹ nghe được câu trả lời này, rõ ràng thở dài một hơi, vẻ mặt tươi cười:
“Mẹ ra ngoài mua một ít đồ, đoán chừng vị cô nương kia cũng ăn không quen đồ ăn bình thường.”
Hứa Khả Khả nhẹ gật đầu, nhìn thấy Hứa mẹ đi khỏi, trong lòng không biết là tư vị gì.