Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 169: Chương 169: Cưng chiều nữ chính tận trời (39)




Tựa như là Lý gia, sau một đêm chợt giàu, toàn lực cố gắng đi vào vòng thượng lưu.

Nhưng không khả năng.

Thực chất bên trong tự ti mẫn cảm, cho dù có thay đổi như thế nào thì cũng không thay đổi được, vẫn tiềm ẩn trong lòng của ngươi như cũ, một khắc khi mà vết sẹo ki bị vạch trần liền triệt để bộc phát.

Trừ phi là những người có khí vận chi tử, được tất cả mọi người ưu ái. Có được năng lực thay đổi hết thảy.

Nhiễm Bạch hơi cong khoé môi, đôi mắt đẹp nhẹ nâng, đáy mắt như có một tầng sương mù, để người vào không rõ bất kỳ tâm tình gì:

“Có nói bậy hay không, các người không biết?”

Lý Phong cắn chặt hàm răng, từ trong miệng gạt ra mấy chữ, bởi vì thực sự là quá đau, không muốn há miệng nói chuyện, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Mẹ, con muốn Hứa gia thân bại danh liệt!”

Quý phu nhân ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Nhiễm Bạch, âm trầm:

“Yên tâm, từ hôm nay trở đi, Hứa gia sẽ không còn tồn tại.”

Hứa Khả Khả: “...”

Bà biết Tô tiểu thư là ai không?

Hứa Dương: “...”

Nữ thần của tôi động một đầu ngón tay cũng có thể khiến các ngươi thân bại danh liệt.

Nhiễm Bạch nháy mắt bật cười.

Mặt mày như vẽ, khóe môi cong cong.

Mỹ nhân cười một tiếng, thiên địa liền trở nên ảm đạm phai mờ.

Cười một tiếng khuynh thành, cười thêm một tiếng khuynh quốc.

Thời gian dừng lại một phút đồng hồ sau, Quý phu nhân sắc mặt cực kém:

“Cô cười cái gì!”

Bà ta mới không muốn thừa nhận, vừa rồi thế mà nhìn mê mẩn nụ cười của con nhóc này!

Nhiễm Bạch nhướng mày, cười xán lạn,

“Cười bà vô tri, cười bà ngu xuẩn.”

Lời từ miệng Nhiễm Bạch nói ra, nhìn dán vẻ lại cực kỳ khả ái.

Quý phu nhân sắc mặt âm trầm, giọng điệu chanh chua:

“Vô tri? Ngu xuẩn? Bản phu nhân dậm chân một cái liền có thể khiến cho cô biến mất.”

Nhiễm Bạch sờ sờ cái cằm, ra vẻ trầm tư.

Quý phu nhân coi là Nhiễm Bạch bị bà ta hù doạ, nhếch miệng lên cười đắc ý.

Hừ! Ti tiện bình dân, còn không phải cũng biết sợ!

Không ngờ, Nhiễm Bạch lại nói:

“Vậy bà dậm chân một cái đi, nhìn xem tôi có lập tức biến mất không.”

Quý phu nhân: “...”

Bà ta đây là đang dùng biện pháp nói quá mà.

Hứa Dương: “...”

Hứa Khả Khả: “...”

Hiệu trưởng: “...”

Nhiễm Bạch nhìn thấy Quý phu nhân không động đậy, lần nữa thiên chân vô tà nói:

“Sao dì còn không dậm chân?”

Quý phu nhân: “...”

Bà ta có phải là vừa đào cái hố?

“A! Thật sự là buồn cười! Cô biết tôi là ai không?!”

Quý phu nhân trào phúng cười một tiếng, trong mắt lộ ra lấy ra vẻ tôn quý thần sắc.

Nhiễm Bạch nhàn nhạt nói một câu:

“Bà có biết không?”

Quý phu nhân sững sờ một giây, có vẻ hơi mộng bức, giọng điệu không tốt nhưng lại cứng rắn làm ra bộ dáng ưu nhã:

“Biết cái gì!”

Nhiễm Bạch chăm chú nhìn người trước mặt, cong cong môi:

“Bà thật sự rất xấu, tôi nhìn khó chịu!”

Nháy mắt...

Tình cảnh hoàn toàn yên tĩnh!

Nhưng mà, nương theo có một tiếng hét bén nhọn chói tai.

Quý phu nhân mặt mũi tràn đầy dữ tợn, lạnh lùng âm hiểm nhìn Nhiễm Bạch:

“Tôi là phu nhân Lý gia! Cô cũng dám vũ nhục tôi trước mặt mọi người sao, tôi cho cô biết! Cô chết chắc!”

Quý phu nhân cười khẩy, nói tiếp:

“Cô biết Lý gia là gì không? Một kẻ bình dân như cô thì làm sao có thể biết được chứ? Lý gia chính là cổ đông lớn nhất của trương học này!”

Nhiễm Bạch cười nhẹ như mây gió cười:

“Ồ? Vậy tôi muốn nhìn một chút, bà làm sao để tôi chết chắc?”

Quý phu nhân nhẹ trào phúng một tiếng, trong mắt mang theo cao quý, lại có một loại cảm giác vẽ hổ không thành vẽ ra chó, lộ ra dáng vẻ rất buồn cười, thần sắc coi trời bằng vung không cho người ta cảm giác một tia quý khí, ngược lại khiến người ta cảm thấy là kẻ điêu ngoa tuỳ tiện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.