Sở Y Nhiên nhìn thấy Nhiễm Bạch như vậy, trong lòng mừng rỡ, coi là Nhiễm Bạch thích lời mình nói, càng thêm ra sức khen ngợi:
“Aizz, Bạch Bạch em không biết. Chúng ta đều đặc biệt sùng bái em, biết em từ nhỏ đã là một thiên tài.”
Nhiễm Bạch khẽ cắn cánh môi, hai mắt to tròn nhìn, lông mi dày cong khẽ run rẩy, lười biếng tựa ở cái ghế tránh,
“Hoá ra em nổi tiếng như vậy à.”
Nghe Nhiễm Bạch nói, Sở Y Nhiên nhếch miệng lên một vòng ý cười:
“Bằng không thì sao? Bất quá, Bạch Bạch, em có biết rốt cuộc Dạ Hiên đã gặp phải chuyện gì không?”
Nhiễm Bạch khóe miệng ngậm lấy một vòng hững hờ ý cười, vô tội nói:
“Cái này em cũng không biết, có điều anh ấy nhất định là có khó khăn không thể nói.”
Sở Y Nhiên nghe được Nhiễm Bạch nói, có chút thất vọng, không biết Dạ Hiên vì sao mà phải giấu diếm mình?
Nhiễm Bạch chững chạc đàng hoàng nói với Sở Y Nhiên:
“Chị phải biết, anh ấy đối chị càng tuyệt tình, đồng nghĩ với việc càng yêu chị, yêu đến chết. Bởi vì anh ấy không nhìn nổi chị có một chút thương tổn nào.”
Sở Y Nhiên thẹn thùng nhẹ gật đầu, hai gò má đỏ ửng:
“Chị biết.”
Nhiễm Bạch khóe môi có chút cong lên:
“Hơn nữa, chị tuyệt đối không được nói cho anh trai, nếu không em sẽ nhịn không được mà giết chị!”
Cô nhếch miệng cười, nói một câu tràn đầy ác liệt với Sở Y Nhiên. Sau đó đứng dậy rời đi quán cà phê:
A... Có vẻ còn rất nhiều người có chứa vận khí, phải nghĩ biện pháp để một lần vất vả suốt đời nhàn nhã mới được.
Rất nhanh, Nhiễm Bạch ác liệt cười, con ngươi thoáng hiện một loại ác ý thú vị.
Hì hì, cô biết rồi!
“Tiểu thư này, xin dừng bước!”
Nhiễm Bạch nghe nói như thế, nghiêng đầu một chút, quay đầu nhìn thoáng qua người nói chuyện.
Ừm, một người đàn ông rất phổ thông, không có gì đặc biệt.
Hững hờ nhíu mày: “Có việc?”
Người đàn ông mặc đồ Tây, nhìn tinh thần sáng láng, ngũ quan phổ thông, đặt ở bên trong thế giới phồn hoa này chính là một người tầm thường. Đặt ở trên đường cái cũng sẽ không làm người khác chú ý, người đàn ông cung kính nói:
“Vị tiểu thư này, công tử nhà ta có chuyện tìm cô, còn mời ngài đi theo chúng ta một chuyến.”
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, con ngươi vô tội nhìn xem hắn:
“Là uy hiếp sao?”
Người đàn ô g nghe nói như thế, lập tức lắc đầu, phủ định:
“Không phải.”
Nhiễm Bạch hững hờ “A” một tiếng:
“Công tử các người tìm tôi thì cũng đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?”
Cô xưa nay không thích lãng phí thời gian trên những việc vô dụng sự. Về phần những người này, tạm thời cô còn không có hứng thú để ý tới.
Người đàn ông có chút khó khăn nhíu mày.
Thế này thì nên làm gì?
Lần đầu tiên công tử muốn một người đi lên, nhưng người ta lại không muốn.
Lúc này, một giọng nói ôn nhuận như ngọc trong sáng từ tính vang lên,
“Vị tiểu thư này đã không nguyện ý, không cần phải miễn cưỡng?”
Người này chính là nam từ ở quán cà phê lúc nãy.
Một bộ cổ trang màu trắng, khí chất trong trẻo lạnh lùng ôn nhuận, một đôi mắt phượng sâu không lường được, một thân khí thế, giá trị nhan sắc khiến cho những tiểu thịt tươi và ảnh đế ngoài kia phải mặc cảm.
Tự thân đứng ở nơi đó chính là một màn cực kỳ dễ thấy.
Nhưng quỷ dị chính là, không ai chú ý tới người này. Người đi đường qua lại vội vàng, nhưng không có một ánh mắt liếc nhìn nam tử, phảng phất như nam tử kia là không khí vậy.
Nhiễm Bạch tiện tay lấy ra một viên kẹo vị bạc hà bỏ vào trong miệng, có chút ngước mắt, hững hờ nhìn thoáng qua nam tử, trong mắt một mảnh đen kịt, không có chút gợn sóng nào, hời hợt nói:
“Cho nên, tôi có thể đi chưa?”