“Ký chủ, sao nữ chính lại ở cùng với cô rồi?”
Phong Lạc nghi ngờ hỏi trong đầu Nhiễm Bạch.
Cũng vì sự việc vừa rồi, nên Phong Lạc đã cẩn thận hơn, không phát ra tiếng người ở bên ngoài.
Nhiễm Bạch hơi nâng mắt, hàng mi dài đen nhánh khẽ run nhè nhẹ, một đôi mắt đào hoa yêu dị lại ôn nhu lưu luyến, trong veo rõ ràng. Khóe môi cong lên ý cười, làn da phá lệ trắng nõn, cánh môi đỏ bừng cánh môi mấp máy.
Nói thật, đây thật là một tiết mục cẩu huyết, có điều nam chính đổi thành Nhiễm Bạch.
“Trong tư liệu của hệ thống có chứ.”
Khuôn mặt thanh tú, giọng điệu đạm mạc.
Phong Lạc tra xét tư liệu xong, thần sắc trở nên quái dị,l.
Chẳng lẽ Thiên Đạo thấy nữ chính và nam chính không thể cùng một chỗ, cho nên muốn đổi thành bách hợp? Để ký chủ làm nam chính?
Nghĩ đến cảnh ký chủ ôm nữ chính ngủ, Phong Lạc rùng mình một cái.
Nói đùa sao?
Nếu thực sự là cái dạng này.... Chậc!
***
Trong tiệm trà sữa
Một cô gái trang điểm đậm đi cùng một nam tử trẻ tuổi.
Cô gái trang dung diễm lệ, khiến người ta nhìn vào liền có cảm giác hung hăng đanh đá, từ trên cao nhìn xuống Hứa Khả Khả.
“Lấy hai ly trà sữa ngon nhất trong tiệm các người ra đây.”
Hứa Khả Khả nhìn thần sắc phách lối của cô gái, mím chặt môi lấy trà sữa cho cô gái.
Cô gái kia cười duyên một tiếng, không còn sự ngang ngược càn rỡ như trước mặt Hứa Khả Khả lúc nãy nữa, mà giống như chim non nép vào người người đàn ông, bộ ngực dán thật chặt vào cánh tay của của hắn, giọng nói ẽo ọt:
“Anh nhìn xem, mọi người đều nói trà sữa của tiệm này rất ngon.”
Giọng nói ỏn ẻn ỏn ẻn của cô gái khiến người nghe nổi da gà, nhưng người đàn ông phảng phất giống như phi thường hưởng thụ:
“Được.”
Hứa Khả Khả đem hai ly trà sữa đưa tới trước mặt cô gái, lễ phép:
“Trà sữa của quý khách ạ.”
Trà sữa của cửa hàng Thâm Huyễn là cửa hàng trà sữa ngon nhất kinh đô, đại lý to to nhỏ nhỏ trải rộng khắp kinh đô.
Tự nhiên, giá trị cũng rất cao, một ly trà sữa có giá lên tới mấy trăm tệ, tất nhiên chút tiền lẻ này trong xã hội thượng lưu cũng không tính là gì.
Sinh ý thịnh vượng, như không có một ai dám gây sự.
Chỉ vì thế lực sau lưng Thâm Huyễn phi thường cường thế.
Vô luận là ai, chỉ cần dám gây sự ở Thâm Huyễn thì sáng sớm hôm sau... thân bại danh liệt!
Vô luận là con em quyền quý, hay là thiên tài khó gặp, dù là thủ trưởng quân đội hay là trưởng quan.
Đều không được mạo phạm tới cửa hàng trà sữa Thâm Huyễn.
Nhưng lại không có bất kỳ người nào biết rốt cuộc người đứng phía sau trà sữa Thâm Huyễn là ai.
Không ai biết, càng không có bất kỳ người nào gặp qua.
Nhưng chỉ cần gây ra sự tình không lớn, cũng sẽ không có người để ý tới.
Cô gái nũng nịu mà cười cười, đưa tay muốn cầm lấy trà sữa.
Bỗng nhiên có một người chạy vọt qua đụng vào Hứa Khả Khả.
Tay Hứa Khả Khả run một cái, trà sữa nóng hổi liền vẩy vào trên người cô gái.
“A!”
Nương theo lấy một thét vang tận mây xanh, cô gái bị hù mặt mày trắng bệch.
Hứa Khả Khả bối rối nhìn thấy vậy, vội rút mấy tờ giấy ăn, tay chân luống cuống lau trên người cô gái. Vừa lau vừa nói:
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Cũng may, trà sữa vung lệch, cũng không phải là rơi bao nhiêu trên người cô gái. Còn có quần áo ngăn cản, cũng không bị thương.
Người đàn ông chán ghét cau lại lông mày, cởi âu phục choàng trên thân cô gái, giọng điệu không tốt:
“Sao người này lại chân tay lóng ngóng như vậy chứ.”
Hứa Khả Khả cắn môi, hốt hoảng nói:
“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!”
Khuôn mặt cô gái có chút vặn vẹo, đau lòng nhìn da thịt mình có chút đỏ lên, giọng nói bén nhọn:
“Có phải cô cố ý không! Cái tố chất gì thế không biết!”
Hứa Khả Khả hít sâu một hơi, giải thích nói:
“Vừa rồi có người đụng vào tôi nên mới như vậy.”
Cô gái trào phúng cười cười.