Nhiễm Bạch dường như cảm ứng được câu ngâm xướng này, thần sắc dừng lại, khóe miệng cong lên nụ cười ám trầm.
Xe tải đột nhiên nổ tung! Ánh lửa bạo liệt, thế nhưng chiếc xe cách rất gần lại không hề nhận phải một chút tổn hại nào.
“Chạy xa một chút.” Thanh âm lười biếng vang lên, Nhiễm Bạch mở miệng nói.
Hai mắt của tài xế vô thần, nghe thấy mệnh lệnh của Nhiễm Bạch thì hành động máy móc như robot.
Chạy xe về phía trước, rời khỏi địa điểm xảy ra sự cố này.
Ngón tay trắng nõn búng một cái phát ra tiếng.
Bốn phía liền khôi phục lại bình thường, mọi người hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Trăm hoa khô héo! Cây cối xơ xác!
Mà trước mặt còn có một ngọn lửa lớn rừng rực. Có thể nhìn thấy một chiếc xe tải bên trong đó.
Lập tức có người báo cảnh sát, mà chuyện sau đó cũng không phải là thứ mà Nhiễm Bạch cần để ý tới.
Hứa Khả Khả giống như vừa sống sót sau tai nạn, vỗ vỗ ngực:
“Hù chết người. May là tài xế kịp thời lái xe tránh khỏi.”
Nhiễm Bạch khóe môi có chút giương lên, ý cười khó hiểu.
Trong xe tải không có người, nói cách khác, đây là một trận mưu sát có sự chuẩn bị.
Chậc chậc chậc
Tốc độ thật đúng là nhanh.
Cô mở miệng, không có một chút dáng vẻ bị kinh sợ:
“Chú tài xế, chú đi trước đi, để tôi lái xe.”
Lái xe lập tức xuống xe, đem ghế lái cho Nhiễm Bạch.
Thân là một cái tài xế, hắn không có bất kỳ cái gì quyền lợi đi quản việc của tiểu thư, cũng không cần biết.
Dù sao, phải biết rằng sự tranh đấu trong hào môn thế gia như thế này, biết càng nhiều, chết càng nhanh.
Cho nên, hắn chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được, về phần những chuyện khác không liên quan tới hắn.
Nhiễm Bạch ngồi trên ghế lái, thần sắc nghiêm túc, chững chạc đàng hoàng mở miệng:
“Làm sao để lái xe?”
Tài xế nào đó: “...”
Tiểu thư, cô xác định cô đang nghiêm túc?
Miệng của tài xế có chút run rẩy:
“Tiểu thư, việc lái xe không phải học vài phút là có thể học được.”
Nhiễm Bạch vô tội nhìn, lông mi dày rậm cong cong, một cặp mắt đào hoa trong veo vô tội:
“Tôi biết rồi, chú chỉ cần nói cho tôi biết cách để lái xe là được.”
Tài xế hít sâu một hơi, giọng điệu bất đắc dĩ tự thuật:
“Trong xe có bàn đạp, vô lăng, thay đổi tốc độ, bộ ly hợp, chân phanh, tăng giảm tốc độ...”
Nhiễm Bạch hững hờ nghe, con ngươi đen như mực nhanh chóng thoáng hiện tỉ lệ hồng quang, trong đầu xuất hiện từng chuỗi số liệu cùng chữ viết:
“Được rồi, chú đi đi.”
Tài xế do dự mấy lần, nếu như tiểu thư lái xe xảy ra vấn đề...
Dù sao sự việc ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi vẫn như đang rõ mồn một trước mắt hắn!
Nhiễm Bạch phất phất tay, cười tươi:
“Chú tài xế, người mà chú phục tùng mệnh lệnh không phải là Tô gia.”
Thần sắc của tài xế chấn động, tiểu thư cũng không phải mà người đơn giản, làm như vậy tự nhiên có dụng ý của mình:
“Tiểu thư, tôi đi trước.”
Nhiễm Bạch nhìn thấy tài xế đi, quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Khả Khả, cười nói:
“Thắt dây an toàn lại chưa?”
Hứa Khả Khả nuốt nước miếng một cái, sắc mặt khẩn trương.
Để một người chưa từng lái xe nghe lý thuyết vài phút, trực tiếp lái xe mang người đi.
Xác định không phải nói đùa?
“Tô tiểu thư, kỳ thật là... chúng ta...”
Nhiễm Bạch quệt quệt khóe môi, cười xán lạn, ánh mắt sáng lóng lánh:
“Không có gì kỳ thật, tôi bắt đầu đây, ngồi cho vững.”
Hứa Khả Khả còn chưa kịp phản ứng.
Nhiễm Bạch đã gọn gàng mà linh hoạt đạp chân phanh lại, chuyển động tay lái, phi tốc chạy về phía trước.
Hứa Khả Khả dọa đến hét lên một tiếng, thần sắc có chút lộn xộn.
Vì sao chưa chuẩn bị gì đã lái đi rồi?
Khác biệt với Hứa Khả Khả đang bối rối, Nhiễm Bạch khóe miệng ngậm lấy một vòng ý cười, một mặt hưng phấn lái xe.
Ha, cảm giác vẫn là chơi rất vui.
Mà phía sau xe Nhiễm Bạch đang lái, có một chiếc xe đi theo. truyện kiếm hiệp hay
Trong xe có mấy người đàn ông ngồi, trong đó lái xe là một thanh niên tóc vàng:
“Nhanh lên, nhanh lên, đuổi theo.”
Người đàn ông ngồi ở vị trí phó lái thúc giục.