Tô Dạ Hiên chỉnh lý tốt thân thể, cố nén hạ thân đau đến tê liệt, cắn răng trở lại Tô Gia.
Mắt lạnh nhìn Ngô mẫu:
“Tô Bạch đâu!”
Ngô mẫu nhìn dáng vẻ đầy sương lạnh của Tô Dạ Hiên thì rụt đầu một cái:
“Tiểu thư ở trong phòng.”
Nghe nói như thế, Tô Dạ Hiên cười ha ha, nghiến răng nghiến lợi:
“Tốt, rất tốt.”
Ngô mẫu nhìn thấy cái dạng này, sao có thể không biết Tô Dạ Hiên và Tô Bạch đang đánh nhau trong tối?
Lặng lẽ lui ra. Bà ta cũng không muốn làm nơi trút giận.
Chuyện này cứ như vậy lặng yên không một tiếng động qua đi, dường như rất là bình tĩnh, lại có một loại cảm giác bình yên trước bão tố.
Đối với cái này, Nhiễm Bạch không sốt ruột chút nào, nhưng Phong Lạc lại nóng nảy:
“Ký chủ! Nếu như cô còn không quản quản, công ty Tô thị liền xong.”
Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, liếc mắt nhìn Phong Lạc, mỉm cười:
“Không nóng vội, dù sao còn chưa phá sản mà.”
Phong Lạc: “...”
Ký chủ thật là bình tĩnh.
Ha ha ha!
Lại là một ngày bình tĩnh, Tô Dạ Hiên trước khi đi, ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua Nhiễm Bạch, thanh âm âm trầm:
“Tô Bạch, cô sắp xong.”
Nhiễm Bạch chậm rãi cầm dao nĩa cắt miếng bò bít tết trong dĩa, trong lúc phất tay mang theo quý khí bẩm sinh:
“A, yên tâm, trước khi tôi chơi xong, nhất định anh trai sẽ xong trước.”
Tô Dạ Hiên cười lạnh một tiếng, trực tiếp rời khỏi Tô Gia:
Nhiễm Bạch mặt mày buồn cười.
Chậc chậc chậc,
Đây là triệt để không nể mặt mũi sao?
Cho nên liền giả tạo mặt ngoài cũng không duy trì nữa.
Gần đây Tô Dạ Hiên mười phần gắt gỏng,
Có thể là bởi vì món sỉ nhục kia, cũng có thể là bởi vì luôn bị hệ thống thúc giục xoát giá trị ngược của nữ chính.
Nhưng hắn căn bản nhông tiếp cận được Hứa Khả Khả!
Không biết chuyện gì xảy ra,
Hắn một khi tới gần Hứa Khả Khả trong vòng năm mươi mét, liền không thể đi thêm nữa.
Hắn nói với hệ thống, nhưng là hệ thống còn nói căn bản không có việc gì, là chính hắn có vấn đề.
Quả thực làm cho Tô Dạ Hiên tức đến nổ phổi.
Đi vào quán bar, nhìn thấy mỹ nữ mị nhãn như tơ, Tô Dạ Hiên tâm tình không dịu đi chút nào.
Trong đầu toàn bộ đều là sự tình ngày đó của hắn.
Có trời mới biết, những ngày gần đây, hắn căn bản không cùng phụ nữ chơi qua.
Trong đó có một cái mỹ nữ to gan ngồi bên người Tô Dạ Hiên, có chút cúi người, trước ngực trắng bóng một mảnh:
“Soái ca, mướn phòng không?”
Tô Dạ Hiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nữ, trong lòng cũng dâng lên một trận xúc động.
Thuận thế kéo eo nhỏ của cô gái, nhếch miệng lên cười tà mị:
“Đi chứ, mỹ nhân.”
Cô gái dựa thế đổ vào trong ngực Tô Dạ Hiên, mềm nhũn vừa cười vừa nói:
“Đáng ghét.”
Cô gái dùng tay đánh nhẹ vào lồng ngực Tô Dạ Hiên, nũng nịu nói:
“Soái ca, anh phải nhẹ một chút, em sợ đau.”
Tô Dạ Hiên nắm chặt tay cô gá, ôn nhu nói:
“Nhất định sẽ, khiến cho em, dục sinh dục tử.”
Nhấn mạnh bốn chữ 'dục sinh dục tử'.
Cô gái thẹn thùng cúi mặt.
Trong phòng, Tô Dạ Hiên cởi quần, bám vào trên thân cô gái, thời điểm chuẩn bị xâm nhập giao lưu chợt phát hiện, tiểu đệ đệ của mình...
Lên không được!
Cái này hù Tô Dạ Hiên hoảng hốt sợ hãi, xoa nắn lấy ngực của cô ta, cố ý muốn để thân thể dấy lên dục vọng,
Nhưng là...
Tiểu đệ đệ của hắn vẫn là không lên.
Cô giá chờ nửa ngày, cũng không thấy Tô Dạ Hiên có hành động, mở mắt nhìn thoáng qua Tô Dạ Hiên đang rủ xuống, ghét bỏ nói:
“Soái ca, anh được hay không.”
Nhìn thấy cô gái chất vấn, Tô Dạ Hiên càng nổi lên lo lắng, sỉ nhục nhất của một người đàn ông chính là bị một người phụ nữ chất vấn không được!
Việc này liên quan tôn nghiêm của đàn ông.
Tô Dạ Hiên trực tiếp chạy tới toilet, sắc mặt âm trầm, lưu lại một câu:
“Cô chờ đấy.”
Cô gái có chút bất mãn vểnh miệng, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ lấy.
Dù sao, giá trị nhan sắc và dáng người của hắn đều không tệ, vạn nhất mới vừa rồi là quá căng thẳng thì sao?
Nếu thế chẳng phải là cô ta sẽ bỏ lỡ sao?