Nhiễm Bạch nhún vai:
“Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, nói không chừng ngày nào đó liền treo.”
Dạ Cẩn: “...”
Ngươi đến để rủa ta sao. Dạ Cẩn hiện tại chỉ muốn ha ha chửi thề.
Nhiễm Bạch nhìn thấy thần sắc xem thường của Dạ Cẩn, trong mắt lóe lên một tia trào phúng.
Cô đã có ý tốt nhắc nhở. Đã không để tâm, vậy thì kệ đi.
Nhiễm Bạch trực tiếp biến mất trong đại sảnh, không còn thấy bóng dáng. Lưu lại sự chấn kinh trong mắt Dạ Cẩn.
Phong Lạc không hiểu:
“Ký chủ, tại sao cô lại phải ở đây làm sát thủ?”
“Nhàm chán thôi.”
Nhiễm Bạch nói nhẹ như mây gió.
Phong Lạc: “...”
Ký chủ nhà nó thật tùy hứng.
“Ký chủ, vì sao cô lại nói Dạ Cẩn sẽ chết?”
“Trong kịch bản có viết.”
Phong Lạc: -_-
Nó cảm thấy sự trào phúng sâu sắc đến từ ký chủ.
“Não là một thứ rất tốt, Phong Lạc, ngươi hẳn là cần.”
Nhiễm Bạch khịa tức chết người.
Phong Lạc chỉ hừ lạnh một tiếng, ngạo kiều không để ý tới Nhiễm Bạch.
Bên trong không gian hệ thống, Phong Lạc nhìn một chuỗi số liệu của chính mình, lầm bầm lầu bầu:
“Chẳng lẽ trí thông minh của ta thật sự rất thấp?”
Bên trong kịch bản hoàn toàn chính xác như ký chủ nói, Dạ Cẩn bởi vì một lần làm nhiệm vụ mà mất mạng. Bởi vì hắn chỉ là nam phụ thứ n nên Phong Lạc cũng không chú ý tới.
...
Túy Tiên Cư
Tửu lâu trải rộng khắp nơi
Mặt ngoài trông như một toà tửu lâu kiếm tiền phổ thông.
Kì thực lại là nơi thu thập tình báo của Bắc U Thần.
Dù sao, trong tửu lâu nhiều người nhiều miệng, kiểu gì cũng sẽ có nhiều tin tức.
Nhiễm Bạch ngồi chỗ gần cửa sổ trên tầng hai của phòng riêng tửu lâu, nhìn ngựa xe như nước bên ngoài cửa sổ, trong mắt xẹt qua một vòng lệ khí.
Càng là đồ tốt đẹp, thì càng làm cho người ta muốn huỷ diệt.
Phong Lạc ở trong không gian ngốc có chút nhàm chán, liền xuất hiện trong phòng riêng, cảm thấy khí tức trên người Nhiễm Bạch không thích hợp, tự giác cách xa một chút.
Nó có chút cảm thấy, bản thân đi ra lúc này hình như không thích hợp lắm.
Nhiễm Bạch như cười như không nhìn Phong Lạc, trêu chọc:
“Ra đây để tìm não?”
Phong Lạc: “...”
Ký chủ, chúng ta có thể bỏ qua vấn đề này hay không?
Lầu một Tuý Tiên Cư đột nhiên huyên náo.
Nhiễm Bạch cảm nhận được vận khí dày đặc thì nhếch miệng lên cười xán lạn.
Bắc U Thần mang theo chú ý vận cạn đi vào Túy Tiên Cư,
“Nhỏ cạn, ngươi muốn ăn cái gì?”
Chú ý vận cạn tại Bắc U Thần cưng chiều ánh mắt hạ đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói.
“Cái gì đều có thể.”
Bắc U Thần nhìn thấy Cố Vận Thiểu đỏ bừng hai gò má, trong mắt cưng chiều như muốn nhấn chìm Cố Vận Thiểu.
Chỉ là chỗ sâu nơi đáy mắt, thù hận thấu xương lại không thể bỏ qua.
Tiểu nhị khó xử nhìn xem Cố Vận Thiểu, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Gian phòng đã không có gian trống, một phòng trống cuối cùng vừa rồi đã bị tiểu cô nương kia chọn trúng.
Nhưng để Lục công chúa ngồi ở lầu một, làm sao có thể? Ai dám chứ!
Nhưng tiểu cô nương vừa rồi cách ăn mặc quần áo cũng rất bất phàm, quý khí bên trong khiến hắn cũng kinh hãi.
“Công chúa, cái này...”
Cố Vận Thiểu nhíu nhíu mày, không vui nói:
“Muốn nói cái gì, cứ việc nói thẳng.”
Tiểu nhị trong lòng than khổ, ai oán mình hôm nay không may, cẩn thận từng li từng tí nói:
“Đã hết phòng trống ạ.”
Cố Vận Thiểu lạnh sắc mặt, Thần ca ca muốn dẫn nàng ta ăn cơm, đây chính là nơi mà nàng ta cố ý đề cử với Thần ca ca.
Hiện tại lại nói không còn phòng, đây chẳng phải là đánh vào mặt nàng ta sao?
“Làm sao có thể một phòng cũng không có!”
Tiểu nhị khúm núm:
“Là thật, vừa rồi phòng cuối cùng đã bị một vị tiểu thư thuê.”
Trong mắt Bắc U Thần xẹt qua một vòng u quang, ôn hòa mà cưng chiều nói với Cố Vận Thiểu:
“Không sao, chúng ta đi nơi khác đi.”
Cố Vận Thiểu nghe Bắc U Thần nói vậy, càng quyết định muốn dùng bữa ở chỗ này. Làm sao có thể mất mặt trước mặt Thần ca ca được?
Cố Vận Thiểu ngây thơ nhất định không biết, tửu lâu này vốn chính là Bắc U Thần mở. Một gian phòng nho nhỏ, tự nhiên không đáng kể.