Nhiễm Bạch đi ra từ thư phòng, nhìn ám vệ đang hôn mê, để lại một câu nói:
"Ám Huyết, mọi người đều tỉnh, hoàn toàn không có ký ức."
Ám Huyết nghe Nhiễm Bạch nói, tự chủ hóa thành ngàn vạn điểm huyết sắc li ti phiêu tán khắp tứ phía.
Phi Nguyệt các
"Điện hạ!"
Huyết Hồn Châu vui sướng bổ nhào lên người Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch chậm rãi ném Huyết Hồn Châu ra, lạnh nhạt nhìn Huyết Hồn Châu:
"Huyết Hồn, sao ngươi lại biến thành hạt châu."
Huyết Hồn cứng đờ một chút:
"Điện hạ à, người có biết là ta rất rất nhớ ngài."
Nhiễm Bạch như cười như không nhìn Huyết Hồn, khoé miệng cong lên:
"Thật sự không nói?"
Nghe giọng điệu của Nhiễm Bạch, Huyết Hồn thề rằng, nếu hiện tại nó còn không nói, điện hạ tuyệt đối có một trăm lẻ tám phương pháp tra tấn nó.
"Aizzz... vẫn là do lần kia toàn bộ linh lực đều mất hết, chống đỡ hình người không nổi."
Nhiễm Bạch nghe Huyết Hồn nói, trong mắt lóe lên một tia u quang:
"Vậy bây giờ thì sao? Tại sao lại biến thành dạng này?"
Huyết Hồn ho khan một cái, ra vẻ như cao thâm khó dò nói:
"Cái này ấy mà, nói ra rất dài dòng nha."
Nhiễm Bạch cười cười nhìn về phía Huyết Hồn, ý cười cùng ác ý sáng loáng chiếu vào trong mắt Huyết Hồn:
"Thật ra chính là linh lực của ta không còn, rơi xuống vị diện cấp thấp, sau đó lại bị một người giam giữ ở đây."
Huyết Hồn sợ hãi, dùng tốc độ nói chuyện cực nhanh để trình bày ngắn ngọn nhất.
Nghĩ đến việc Nhiễm Bạch có bệnh thích sạch sẽ, Huyết Hồn lập tức bổ sung:
"Nhưng không có người có tư cách đụng vào ta."
Nói bóng gió, chính là nó thật sự rất sạch sẽ, không có ai từng chạm qua nó cả.
"Ừm."
Nhiễm Bạch đáp nhẹ một tiếng, không tiếp tục để ý tới Huyết Hồn.
Huyết Hồn bay lơ lửng trong phòng,
Không có người kia bên cạnh, điện hạ dường như là tự giam mình ở trong một thế giới đóng kín, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.
Nó từng đố kỵ người kia có thể hầu hạ bên người điện hạ, thế nhưng mà lúc này nó cũng hi vọng người kia có thể xuất hiện.
Chỉ là bây giờ điện hạ bị phong ấn ký ức, chẳng biết lúc nào mới có thể thức tỉnh.
Chú thích: Người này chính là nam chính. Sau ba vị diện sẽ xuất hiện.
...
"Cô nương, đã tới bữa, mời cô nương dùng cơm."
Vô Tình gõ cửa, nhẹ nói.
Đây chính là Vương phi tương lại của Dịch Vương phủ, hắn không thể đắc tội.
"Biết rồi."
Nhiễm Bạch lười biếng đáp.
Huyết Hồn nghe thấy giọng nói ngoài cửa, trực tiếp hóa thành một giọt máu khắc lên cánh tay của Nhiễm Bạch, lưu lại một ấn ký hình giọt máu.
Nhiễm Bạch nhìn ấn ký giọt máu trên cánh tay, khóe miệng cong lên một độ cong rất nhẹ, dùng âm thanh mà Huyết Hồn cũng không thể nghe thấy, trong giọng nói còn có ý cười:
"A, vẫn ngu xuẩn như vậy, không biết như thế nào mới có thể đối với mình rất nhiều."
Sau một khắc lúc đi ra khỏi phòng, nụ cười trên mặt Nhiễm Bạch liền biến mất, quay lại dáng dấp thuần lương vô hại của lúc trước.
Vô Tình nhìn thấy Nhiễm Bạch, tôn kính nói:
"Bạch cô nương, mời đi theo ta."
Nhiễm Bạch theo sau Vô Tình, đi vào một rừng trúc tươi mát.
Cố Vận Dịch nhìn thấy Nhiễm Bạch đến, trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ, bên trong giọng nói cũng mang theo vui vẻ:
"Cô nương tới rồi."
Nhiễm Bạch ngồi đối diện Cố Vận Dịch, ngước mắt khẽ nói:. truyện ngôn tình
"Bệnh của ngươi, đêm nay chữa."
Cô liếc mắt liền nhìn ra được, bện của Cố Vận Dịch không phải là sinh ra mới mắc phải, mà là cổ độc từ khi còn trong bụng mẹ.
Dưới tinh hoa của ánh trắng, trị liệu sẽ dễ dàng hơn.
Cố Vận Dịch nghe Nhiễm Bạch nói vậy thì khuôn mặt đang tái nhợt bỗng nhiên đỏ ửng, ấp úng:
"Như vậy có phải là không tốt lắm không."
Nhiễm Bạch kỳ quái nhìn Cố Vận Dịch một chút, người này nghĩ đi đâu vậy.
"Không sao."
Nhiễm Bạch nhàn nhạt nói.
Cố Vận Dịch cười si ngốc:
"Được."
Nhiễm Bạch: "..."
Ha ha mẹ kiếp, đây là bệnh tâm thần! Mắc chứng ảo tưởng.
Vô Tình nhìn bộ dạng si ngốc của vương gia, âm thầm lau mặt một cái.
Vương gia à, ít nhất thì trước mặt Vương phi tương lai, ngài cũng phải chú ý hình tượng một chút chứ, kiềm chế cái dáng vẻ ngu ngốc kia lại một chút đi. Đến thuộc hạ còn nhìn không được thì làm sao mà vương phi có thể thích ngài chứ.