Nhiễm Bạch trực tiếp đi vào giữa hai người, dùng Thuật Định Thân để hai người không thể động đậy.
Cố Vận Dĩnh: “...”
Linh Ngọc: “...”
Hai người đều giữ nguyên động tác vừa rồi, không nhúc nhích.
Trên mặt Cố Vận Dĩnh còn mang theo nụ cười vặn vẹo, khuôn mặt Linh Ngọc cũng đầy màu tím xanh nhìn mười phần dọa người.
Huyết Hồn: Không hiểu sao có cảm giác rất buồn cười (hưng phấn)
Nhiễm Bạch cười tủm tỉm, nhếch miệng cười vô tội:
“Các tiểu tỷ tỷ thân yêu, các ngươi không thể chết ở chỗ này, nếu không ta sẽ gặp phiền phức.”
Cố Vận Dĩnh: “...” Người đâu, đem tên dân đen này xuống! Cũng dám nói bản công chúa phải chết ở chỗ này.
Linh Ngọc: “...” Tốt cho một tiểu tiện nhân, thấy nàng như vậy mà không cứu nàng, ngược lại cỏn bỏ đá xuống giếng, đáng chết!
Nhiễm Bạch nhìn xem hai người đều không nói lời nào, nhẹ nhàng nói:
“Các ngươi lương thiện như vậy, nhất định sẽ không làm khó một cô bé thế đơn lực bạc như ta, tiểu nữ hài lẻ loi một mình đáng thương. Thật sự là rất cảm ơn các ngươi.”
Nhiễm Bạch một mặt “Cảm động” nhìn hai người.
Cố Vận Dĩnh: Điêu dân lớn mật, bản công chúa muốn tru di cửu tộc nhà ngươi!
Nhiễm Bạch nhìn hai người vẫn không nói lời nào, tiếp tục:
“Các ngươi không nói, ta coi như các ngươi đã đồng ý, nếu đã vậy thì ta làm sao chỉnh các ngươi đây.”
Nhiễm Bạch nhìn, khó xử nhìn qua nhìn lại khuôn mặt hai người, trên mặt mang theo phiền não, khổ não nói mấy loại biện pháp:
“Ném? Không được, các ngươi nặng như vậy.
Đá? Không được, chân ta sẽ sưng mất.
Giải phẫu rồi ném?”
Nhiễm Bạch tựa hồ là nghĩ được một biện pháp tốt, ánh mắt sáng lóng lánh.
Cô hưng phấn nhìn Cố Vận Dĩnh và Linh Ngọc, một bộ ta cảm thấy biện pháp này rất tốt:
“Các ngươi cảm thấy thế nào, ta cảm thấy rất tốt đấy.”
Cố Vận Dĩnh nghe Nhiễm Bạch nói, bản năng cảm thấy đây không phải biện pháp gì tốt, mấy biện pháp trước đó nàng ta còn có thể nghe hiểu, thế nhưng giải phẫu, là cái quỷ gì?. Ủng hộ chính chủ vào ngay # TгùмTruyệЛ .V N #
Nghe cũng không phải là cái gì tốt, Cố Vận Dĩnh muốn lắc đầu, lại phát hiện, mình cái gì cũng làm không được.
Trong lòng cũng sớm đã đem Nhiễm Bạch mắng hơn ngàn trăm lượt.
Không biết cô gái này có yêu thuật gì, vậy mà khiến cho bọn hon không thể cử động.
Đợi sau này trở về, nhất định phải nói cho phụ hoàng, để phụ hoàng tra tấn người này thật tốt.
Trong lòng Cố Vận Dĩnh hận Nhiễm Bạch đến nghiến răng nghiến lợi, phát thề nghĩ đến.
Nhiễm Bạch hì hì cười một tiếng, tiếng cười như chuông bạc nhưng lại có vẻ hơi âm trầm:
“Tỷ tỷ, các ngươi đồng ý chứ?”
Cố Vận Dĩnh nghe được tiếng cười này, trong lòng bỗng rùng mình.
Mà đổi thành một bên sau khi Vô Tình phát hiện tìm không thấy Ngũ công chúa, trong lòng có chút hoảng.
Về sau nghe được một tiểu tỳ nữ bảo rằng, Ngũ công chúa đi về hướng Phi Nguyệt các.
Nhất thời trong lòng Vô Tình bối rối, Cố Vận Dĩnh đi Phi Nguyệt các, đây không phải là nơi mà Bạch cô nương ở sao?
Cố Vận Dĩnh muốn làm cái gì? Vô Tình làm sao lại không biết? Đơn giản chính là những tâm tư đố kỵ nhỏ nhen.
Vô tình vọt thẳng tiến vào thư phòng, nếu là Bạch cô nương thật sự xảy ra chuyện gì? Căn bản không phải thứ mà hắn có thể đảm đương được.
Vương phi tương lai lại xảy ra chuyện tại Vương phủ của nhà mình, chủ tử không biết sẽ làm ra cái gì nữa.
Hắn cũng không cảm thấy Nhiễm Bạch lợi hại đến mức nào, nhìn qua cũng mới chỉ tám, chín tuổi, dáng dấp thuần lương vô hại như vậy, làm sao có thể có sức hoàn thủ ở trước mặt Ngũ công chúa?
Có thể ở tại Vương phủ, chẳng qua là hắn nghĩ do chủ tử thích nàng thôi.
Về phần chữa bệnh gì, hắn căn bản cho rằng không thể.
Huống hồ, nếu là Ngũ công chúa nói cái gì gây hiểu lầm cho Bạch cô nương, dẫn đến Bạch cô nương chán ghét chủ tử, hiểu lầm trùng điệp, vậy thì làm sao được!
Cố Vận Dịch nhìn thấy Vô Tình xông vào thư phòng, nhíu nhíu mày, Vô Tình cũng không phải người không có phép tắc như vậy.
Đương nhiên, chính hắn không biết, một giây sau, hắn còn bối rối hơn cả Vô Tình.
“Chủ tử, Ngũ công chúa đi về phía Phi Nguyệt các.”
Ngữ tốc của Vô Tình cực nhanh nói ra một câu trọng yếu.