Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 91: Chương 91: Điện hạ, thật yêu nghiệt (29)




Người xung quanh nghe vậy liền nhao nhao giải tán. Ai không có mắt đi đụng công chúa đang tức giận chứ.

Cố Vận Dĩnh nhìn thấy người xung quanh tán đi, trong lòng mới dễ chịu một chút, nhưng vẫn cảm thấy bọn hắn ở trong lòng đang cười nhạo mình.

Cố Vận Dĩnh sắc mặt âm trầm nhìn Linh Ngọc, giọng điệu lạnh lẽo:

“Ngươi thấy thế nào?”

Linh Ngọc sợ hãi nhún người làm lễ, oán hận trong mắt biến mất, ngọt ngọt nói:

“Có ít người luôn luôn bị sự giả dối trước mắt che đậy, thế nhưng đến chân tướng rõ ràng, kẻ bị đánh mặt mà xấu hổ sẽ chỉ là các nàng.”

Cố Vận Dĩnh nghe Linh Ngọc nói xong, lúc này mới cao ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực muốn đi tới tẩm cung của Thái hậu:

“Đi, bản cung muốn đi tìm Hoàng Tổ Mẫu!”

...

Từ Ninh cung

Thái hậu lười biếng tựa ở trên giường êm, một bên thị nữ cẩn thận từng li từng tí cầm cây quạt cho Thái hậu.

“Thái Hậu Nương Nương, Ngũ công chúa đến.”

Một cái nô tài quỳ trên mặt đất, ăn nói khép nép.

Thái hậu mở mắt ra, hơi híp mắt nói:

“Để cho nàng vào đi.”

Chuyện xảy ra hôm nay đã sớm truyền tới trong tai bà, làm sao lại không biết Cố Vận Dĩnh lúc này đến là có ý gì.

Bà không phải vì Cố Vận Dĩnh bênh vực kẻ yếu, mà là vì mặt mũi của Hoàng gia.

Một tên bình dân ti tiện, làm sao có thể so với kim chi ngọc diệp của hoàng thất?

“Vâng.”

Nô tài cẩn thận từng li từng tí ra tẩm cung, nói với Cố Vận Dĩnh đang đứng chờ ngoài cửa:

“Công chúa, Thái hậu bảo người đi vào.”

Cố Vận Dĩnh nhếch miệng lên một nụ cười, vênh vang đắc ý đi vào.

“Tham kiến Hoàng Tổ Mẫu.”

Cố Vận Dĩnh hành lễ.

Thái hậu nhẹ gật đầu:

“Đứng lên đi.”

Cố Vận Dĩnh nghe Thái hậu nói vậy, rất quen thuộc ngồi bên người Thái hậu, đong đưa cánh tay Thái hậu, nũng nịu:

“Hoàng Tổ Mẫu, Nhi Thần nhớ người.”

Thái hậu cười ha hả điểm một cái lên trán Cố Vận Dĩnh:

“Ngươi đứa nhỏ này, cái miệng rất ngọt.”

Cố Vận Dĩnh hì hì cười một tiếng, ngọt ngào nói:

“Không phải con nói ngọt, mà là lời nói thật lòng.”

Thái hậu hướng nô tỳ bên cạnh phân phó:. Đam Mỹ Hài

“Thúy Ngọc, tới Nội Vụ Phủ lấy gấm vóc tiến cống mới nhất ra.”

Cố Vận Dĩnh nghe thấy gấm vóc tiến cống, trong mắt sáng lên một cái.

Thái hậu mười phần hiền hòa nói:

“Những cái gấm vóc này, là mới nhất của Nội Vụ Phủ, Ai Gia cho ngươi chọn hai thớt, ngươi xem một chút, xem thích cái nào?”

Cố Vận Dĩnh xán lạn cười một tiếng:

“Chỉ cần là Hoàng Tổ Mẫu cho Nhi Thần, Nhi Thần đều thích.”

Thái hậu cười cười, không nói thêm gì nữa, phất tay để hạ nhân xuống dưới.

“Chỉ là, Hoàng Tổ Mẫu, ngươi có biết hôm nay tại Dịch Vương Phủ, lại có người dám khi dễ Nhi Thần.”

Cố Vận Dĩnh một mặt ủy khuất vô cùng đáng thương nói với Thái hậu.

Thái hậu hiền hòa sờ sờ đầu Cố Vận Dĩnh:

“Ai Gia biết, là nữ nhi của hoàng gia, không phải để cho những dân thường kia có thể lấn trên đầu? Nhất định phải giáo huấn thật tốt!”

Cố Vận Dĩnh nghe được đáp án mình muốn, liền vui vẻ đấm đấm lưng cho Thái hậu:

“Nhi Thần biết Hoàng Tổ Mẫu là tốt nhất.”

Thái hậu cười ha hả cầm tay Cố Vận Dĩnh, giáo huấn:

“Nhanh mồm nhanh miệng, chăm chỉ đọc sách vào!”

Trong mắt Cố Vận Dĩnh mang theo sùng bái cùng kính ngưỡng:

“Nhi Thần đây không phải nhanh mồm nhanh miệng, Nhi Thần có Hoàng Tổ Mẫu và phụ hoàng, đó chính là trời ban phúc khí.”

Thái hậu nghe vậy, mặt mày mang theo ý cười.

Làm gì có ai tới lúc già mà không thích nghe hậu bối người dùng giọng điệu kính ngưỡng sùng bái nói chuyện với mình chứ.

Mà Cố Vận Dĩnh dùng khuôn mặt ngây thơ nói với thần sắc sùng bái vừa vặn đâm trúng trái tim Thái hậu.

“Ai Gia biết, ngươi là đứa ranh ma quỷ quái nhất.”

...

Ra khỏi Từ Ninh cung, Cố Vận Dĩnh mở mày mở mặt đi ra ngoài, nhếch miệng lên đắc ý cười to, không còn dáng vẻ nhu thuận như ở trước mặt Thái hậu nữa, một gương mặt âm lãnh lộ ra vặn vẹo, trong mắt mang theo u ám:

“Bản cung chờ ngươi tới cửa cầu xin tha thứ.”

Linh Ngọc ở một bên nhu thuận mà đứng, trong mắt xẹt qua một vòng tính toán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.