Lúc Nhiễm Bạch tỉnh lại, đập vào mắt là bên trong xe ngựa chen chúc chật chội, bốn phía đều là trẻ con, khác biệt chính là bọn hắn đều lâm vào ngủ say.
“Ký chủ, nhiệm vụ lần này của cô là xoát giá trị thù hận của Lục Ly(1) và bảo vệ Bắc U Thần.”
(1): không hiểu sao chương 1 gọi là Sở Thâm, ở đây lại là Lục Ly.
Để edit đến vài chương sau, nếu có gì Na sẽ sửa lại cho đúng nhé ạ.
Phong Lạc hư nhược nói, ngay sau đó:
“Ký chủ, tôi cần ngủ say để hấp thu nguồn năng lượng của hệ thống kia.
Tạm thời tôi không thể ở bên cạnh cô được.”
Nhiễm Bạch trong mắt lóe lên hưng phấn, nơi này dường như chơi rất vui.
“Ừm, ta biết.”
Phong Lạc cảm giác, ký chủ nhà nó dù cho không có nó ở bên thì có vẻ cũng sẽ thật tốt.
Nhận ra điều này, Phong Lạc bông nhiên có chút thất thần đáng thương, càng quyết định phải trở nên mạnh hơn để có thể cùng ký chủ kề vai chiến đấu.
Nhiễm Bạch:...
Cùng ta kề vai chiến đấu, không bằng nằm lên bàn giải phẫu để ta giải phẫu xem.
Phong Lạc không còn lên tiếng, đi hấp thu nguồn năng lượng hệ thống.
Không biết qua bao lâu, xe ngựa ngừng lại, lũ trẻ cũng lần lượt tỉnh lại, bọn chúng bị đuổi xuống xe ngựa.
???
Đây là đâu? Mình đang ở đâu?
Trong mắt lũ trẻ mang theo mê mang, mơ hồ nhìn thấy xung quanh thật xa lạ.
Trên sân bãi trống trải, một hàng thiếu niên mặc áo đen, lớn nhất cùng lắm cũng chỉ mười hai mười ba tuổi.
Bọn hắn mặt không biểu tình nhìn một màn trước mặt, dường như đã sớm tập thành thói quen.
Nhiễm Bạch nhìn một màn này, nhếch miệng lên quỷ dị cười.
Ôi chao, nhìn có vẻ chơi rất vui.
Một nam tử áo đen đi tới, trên mặt mang mặt nạ màu đen.
Có đứa trẻ nhịn không được náo loạn lên:
“Các ngươi là ai, ta muốn trở về.”
Dạ Cẩn phóng một cái ám khí, một giây sau máu tươi phun xa ba thước!
Bọn nhỏ bị một màn này dọa sợ, hoảng sợ cứng đờ tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, có người nhát gan trực tiếp nôn.
Dạ Cẩn lạnh như băng mở miệng nói:
“Muốn chết, cứ việc nói.”
Nhiễm Bạch nhìn trừng trừng dòng máu tươi đang chảy xuôi, trong mắt lóe lên tia sáng không biết tên.
Thật là quen thuộc.
Bọn nhỏ khiếp đảm rụt đầu một cái, không ai lên tiếng.
Dạ Cẩn trong mắt xẹt qua vẻ hài lòng.
“Ta cho các ngươi thời gian ba ngày, nhìn thấy vùng rừng rậm kia không, đi tới điểm cuối cùng, nếu điểm tích lũy tích lũy đạt tới 10 điểm, sống.
Nếu không, chết!”
Có người sắc mặt mang theo sợ hãi, lại bởi vì thảm trạng của người lúc nãy mà không dám nhiều lời, sợ người chết tiếp theo chính là mình.
Dạ Cẩn nhìn thần sắc hoảng sơn trên mặt bọn họ, xem thường, chậm rãi nói:
“Các ngươi một người sẽ có một điểm tích lũy, giết chết một người, đạt được thêm một điểm tích lũy.
Nếu như người bị giết chết kia có ba điểm tích lũy, vậy thì toàn bộ số điểm đó thuộc về kẻ giết được.”
Nhiễm Bạch hưng phấn liếm liếm khóe miệng, tự giết lẫn nhau sao? Trò chơi bắt đầu rồi.
Rốt cục có đứa bé lớn gan thét lên vì sợ hãi:
“Đây không phải tự giết lẫn nhau sao!”
Dạ Cẩn cười lạnh, trực tiếp giải quyết đứa trẻ vừa nói chuyện.
“Nghe lời, mới có thể sống.
Các ngươi không phải là không muốn giết người sao? Được, vậy tự mình đi chết đi.”
Trong mắt bọn nhỏ thoáng hiện hoảng sợ, bọn hắn không muốn chết, lại không dám chết.
Tất cả đều hốt hoảng chạy vào rừng cây.
Nhiễm Bạch chậm rãi đi, không giống với đám người.
Dạ Cẩn nhìn thấy Nhiễm Bạch bình tĩnh, trong mắt xẹt qua một vòng kinh ngạc, lần lựa chọn người này có hạt giống tốt.
Đây chính là tổ chức sát thủ của Bắc U Thần, Dạ Cẩn phụ trách huấn luyện đám trẻ con này.
Những đứa trẻ này toàn bộ đều là cô nhi, bị bắt tới đây.
Ở đây, dựa theo một câu:
Cường giả sinh tồn! Kẻ yếu, vong! (2)
(2): mạnh thì sống, yếu thì chết
Một đám thiếu niên mặc áo đen đứng trên đất trống, sắc mặt mang theo thần sắc chết lặng nhìn những người kia đi vào vực sâu Địa Ngục.
Nơi này khủng bố đến mức nào, chỉ có người đã tự mình trải qua mới hiểu được.
Cho ngươi hi vọng, lại tự tay nghiền nát tất cả hi vọng của ngươi.
Nâng ngươi lên vị trí cao cao tại thượng, một giây sau lại quăng ngươi xuống Địa Ngục.
Chịu được, có thể sống tiếp.
Về phần những người không chịu nổi, đã sớm biến thành thi cốt.