Sở Hạo: “...”
“Nhiễm Bạch! Ngươi nói cái gì đó!”
Sở Hạo nhìn ánh mắt quỷ dị của Nhiễm Bạch, trong lòng có chút hốt hoảng, cố ý lớn tiếng nói.
Nhiễm Bạch cười khẽ, lại mang theo một cỗ quỷ dị:
“Không phải nói yêu ta sao? Không phải nói sẽ thỏa mãn ta tất cả mong muốn của ta sao? Vì sao không chết vì ta được?”
Sở Hạo có chút bối rối:
“Yêu ngươi là cùng với ngươi, không phải vì ngươi mà chết!”
Nhiễm Bạch u ám, giọng điệu âm trầm:
“Không muốn vì ta mà chết, chính là không yêu ta, chính là đang gạt ta!”
Sở Hạo nghe vậy, rùng mình, chạy trối chết, chỉ lưu lại một câu:
“Mấy ngày nữa ta lại tới tìm ngươi.”
Nhiễm Bạch nhìn bóng lưng Sở Hạo chạy trối chết, đáy mắt tràn đầy âm u:
“Huyết Hồn, ta đáng sợ sao?”
Huyết Hồn mãnh liệt lắc đầu, mở to mắt nói dối:
“Điện hạ, người nơi nào đáng sợ, tuyệt đối là hắn không hiểu được thẩm mỹ.”
Nhiễm Bạch xán lạn cười một tiếng, mặt mày cong cong.
...
Ung dung đi tới tẩm cung của Cố Vận Dịch, về phần ám vệ? Làm sao có thể ngăn Nhiễm Bạch?
Nhìn Cố Vận Dịch đang ngủ say, Nhiễm Bạch một tay nắm lấy cái cằm, trong tay vuốt vuốt một bình thuốc.
Trực tiếp cưỡng chế định đem thuốc nhét vào trong miệng Cố Vận Dịch.
Cố Vận Dịch lông mi run rẩy, từ từ mở mắt, nhìn thấy Nhiễm Bạch, trong mắt lóe lên một tia mê mang:
“Nhiễm Bạch?”
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên một nụ cười xán lạn:
“Ta đến trị bệnh cho ngươi?”
Mạch não của Cố Vận Dịch có chút theo không kịp Nhiễm Bạch, cả người lâm vào trạng thái mê mang.
Hắn ở đâu? Hắn đang làm cái gì?
Mấy phút đồng hồ sau, Cố Dịch mới chậm rãi chỉnh lý suy nghĩ.
“Bạch cô nương, hiện tại muốn trị bệnh sao?”
Cố Dịch nhìn Nhiễm Bạch, hỏi.
Dù sao bệnh của hắn cũng trị không hết, cứ tùy nàng vậy.
Nhiễm Bạch đàng hoàng nhẹ gật đầu, hơi có vẻ ngốc manh:
“Đúng vậy.”
Cố Dịch nghi hoặc nhìn Nhiễm Bạch:
“Làm sao chữa?“. Ngôn Tình Sủng
Nhiễm Bạch dùng ngón tay ngọc ngà thon dài một chỉ: “A, đi ra bên ngoài.”
“À được.”
Cố Dịch nhu thuận nhẹ gật đầu, cả người lộ ra mười phần nghe lời.
Huyết Hồn nhìn dáng vẻ nghe lời của Cố Vận Dịch, âm thầm nói:
Mị lực của điện hạ chính là không ai cản nổi.
Dưới ánh trăng, dung nhan của Nhiễm Bạch lộ ra hư vô mờ mịt, một bộ áo trắng mềm mại, phảng phất giống như thần tiên.
Hai tai Cố Vận Dịch đỏ thành một mảnh:
“Nhiễm Bạch...”
Nhiễm Bạch nhìn dáng vẻ không biết làm sao của Cố Vận Dịch, ra lệnh:
“Không được nhúc nhích.”
Vốn là câu nói vô cùng uy nghiêm, thế nhưng là phối hợp với giọng điệu mềm mềm nhu nhu cùng khuôn mặt đẹp tựa như bé con 3D của Nhiễm Bạch, nhìn mười phần đáng yêu.
Cố Dịch nhu thuận đứng trên mặt đất, không nhúc nhích.
Nhiễm Bạch nhìn về mặt trăng phía chân trời, có chút nguyệt quang chi lực vờn quanh bên người nàng.
Chậm rãi hội tụ tại đầu ngón tay, ngưng tụ thành một dòng suối nhỏ.
Mà Cố Dịch, tất nhiên là không nhìn thấy những cảnh tượng kỳ dị này.
Bàn tay trắng nõn vô số điểm sáng màu đỏ nhẹ phẩy, nguyệt quang chi lực tiến vào kinh mạch của Cố Vận Dịch, tu bổ lại những địa phương đã vỡ nát.
Cố Vận Dịch kêu lên một tiếng đau đớn, cảm giác kinh mạch của mình phảng phất như bị băm nát rồi lại một lần nữa được tu bổ lại.
Vô số tuần hoàn, mỗi lần qua đi, Cố Vận Dịch đều sẽ cảm giác thân thể nhẹ nhõm một chút.
Cố Vận Dịch cắn chặt hàm răng, không phát ra một tiếng nào. Mặc dù không biết đây là cái gì, nhưng mà Cố Vận Dịch chính là tin tưởng không lý do, rằng Nhiễm Bạch sẽ không hại hắn.
Nhiễm Bạch nhìn dáng vẻ chật vật của Cố Vận Dịch, như có điều suy nghĩ, trong mắt sương đen tràn ngập, phảng phất muốn thôn phệ tất cả.
Vị diện này, đáng ra không nên có loại cổ độc này. Nhiễm Bạch ác liệt cười một tiếng, lại mang theo lạnh nhạt cùng lãnh huyết không nói nên lời.
Chậc chậc, một cái Thiên Đạo vỡ vụn, cũng sẽ chỉ áp chế. Căn bản chẳng ngăn cản được gì cả.
Huyết Hồn đánh giá Cố Dịch, hoá ra, hắn bị đẩy xuống cái vị diện này, ở trong Dịch Vương Phủ này, là do có người cố ý làm như vậy.
Như vậy, sẽ là người kia sao?
Vòng đi vòng lại, cuối cùng đến hừng đông, mặt trăng đã biến mất, trên thân Cố Vận Dịch tràn đầy ô uế. Toàn bộ đều là tạp chất trong thân thể bài tiết ra ngoài.
Na: hôm nay sẽ đăng 10 chương nhá. Từ 89-99 nè. Hihi
Mà mọi người đọc thì vote hoặc cmt cho truyện rôm rả một xíu để mị có động lực đi, chả thấy 1 cái vote nào luôn. Buồn muốn chết huhuhu