“Cố Vận Dịch, ngươi không gạt ta?”
Nam Minh một mặt không thể tin, dù sao chỉ là một tiểu nữ hài, căn bệnh này ngay cả sư phụ của hắn đều chưa từng biết biết qua.
Cố Vận Dịch nhẹ gật đầu:
“Là thật.”
Nam Minh tuy không tin, nhưng cũng không còn hoài nghi, dù sao thì Cố Vận Dịch cần gì phải nói dối?
“Vận Dịch, dẫn ta đi gặp gặp nàng một chút.”
Nam Minh cười đùa tí tửng nói.
Hắn là thật sự cảm thấy hứng thú vớ tiểu nữ hài chưa từng gặp kia.
Một người có thể khiến cho khúc gỗ Dịch Vương cảm mến, lại có thể giải quyết căn bệnh mà ngay cả thần y cũng bó tay, sao có thể không hiếu kỳ cho được?
Cố Vận Dịch lắc đầu, nghiêm trang nói:
“Nàng tối qua một mực ở đây, còn chưa được nghỉ ngơi.”
Lời này, chính xác chiếm được ánh mắt khinh bỉ của Nam Minh.
Nam Minh: _
Cắt, hiện tại đã như vậy, về sau còn không phải thành thê nô luôn sao.
“Được rồi, ta thông báo cho sư phụ một chút, gọi người tới.”
...
Mà cùng lúc đó
Tại bên trong gian phòng âm trầm, một người toàn thân mặc đồ đen phun ra một ngụm máu đen thật lớn, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn, thanh âm khàn khàn vang lên:
“Là ai? Trong vị diện này, làm sao có thể có người phá được cổ độc của ta?”
...
Về phần người trong cuộc Nhiễm Bạch, thì ung dung nhàn nhàn qua vài ngày tiêu dao, thẳng đến...
“Cô nương, hôm nay có tiệc rượu, vương gia mời cô nương tham gia.”
Vô Tình gõ cửa, ở bên ngoài nói.
Nhiễm Bạch mơ mơ màng màng, dụi dụi con mắt, lộ ra ngốc manh đáng yêu, thanh âm lười biếng nói:
“Biết rồi.”
Một thân váy lụa màu trắng, dải lụa máu vây quanh ở bên hông, trở thành một chiếc đai lưng bình thường, đỏ phối với y phục màu trắng vô cùng nổi bật, lộ ra mười phần loá mắt. Trên váy thêu một đóa anh túc, lộ ra vẻ yêu dị.
Vô Tình sửng sốt một chút, do dự mà nói:
“Bạch cô nương, tiệc rượu mặc bạch y không tốt lắm.”
Nhiễm Bạch ngay cả mắt cũng không nhấc:
“Ta thích.”
Vô Tình: “...”
Thật bất đắc dĩ, được rồi, Bạch cô nương vui vẻ là được rồi.
Một tiểu cô nương vậy mà trọ hết bệnh nhiều năm của Dịch Vương, có thể đoán được cỡ nào khó tin.
Cố Vận Dịch đem tin tức phong tỏa, đối với bên ngoài vẫn giả vờ như có dáng vẻ bị bệnh, kì thực là đã âm thầm sắp xếp hết thảy.
Cố Vận Dịch nhìn Nhiễm Bạch chậm rãi đi tới, trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm, thật sự rất đẹp,
“Bạch cô nương, chúng ta đi thôi.”
Nhiễm Bạch nhẹ nhàng gật đầu, trực tiếp lên xe ngựa. Đọc truyện trên wattpad là tôn trọng công sức của editor!
Nam Minh ánh mắt nóng bức nhìn Nhiễm Bạch, trời ạ, căn bệnh đến cùng là làm sao mà trị khỏi.
Thế nhưng mấy ngày nay Cố Vận Dịch kia thấy sắc quên bạn, chính là không để hắn thấy Nhiễm Bạch, làm cho tâm hắn như bị mèo cào, đặc biệt ngứa.
Cố Dịch cảnh cáo trừng Nam Minh một cái, trực tiếp dùng thân thể ngăn trở bóng dáng của Nhiễm Bạch.
Nam Minh liếc bĩu môi, cắt, hũ dấm.
Trong xe ngựa, Nhiễm Bạch lười biếng dựa lưng, tay ngọc vén rèm lên, nhìn xem đường đi phồn hoa bên ngoài.
Cố Vận Dịch cảm giác khí tức xung quanh có chút không được tự nhiên, không biết vì cái gì, mỗi lần cùng Nhiễm Bạch ở chung một chỗ, hắn luôn luôn cảm thấy đặc biệt khẩn trương, khẩn trương đến không biết nói cái gì làm cái gì.
Kỳ thật hắn cảm thấy mình gọi Nhiễm Bạch là Bạch cô nương rất lạnh nhạt, muốn đổi một kiểu xưng hô khác, lại lo lắng Nhiễm Bạch sẽ cho là hắn tùy tiện.
Ai, thật khó xử.
“Bạch cô nương, ngươi... Mấy ngày nay có sao không?”
Không khí trầm mặc, Cố Vận Dịch khô khốc tìm một chủ đề, dùng thanh âm nhẹ nhàng nói.
“Ừm.”
Nhiễm Bạch đáp nhẹ một tiếng, cũng không nói gì.
Cố Vận Dịch: “...”
Không biết nói cái gì cho phải.
Mấp máy bờ môi:
“Đêm hôm đó...”
Nhiễm Bạch nghiêng đầu nhìn Cố Vận Dịch một chút.
Ngọt ngào cười, hoạt bát nói:
“Ta nói rồi mà, ta có thể cứu ngươi.”
Cố Vận Dịch nhìn thấy nụ cười xán lạn của Nhiễm Bạch, trên mặt dâng lên hai mảng đỏ ửng:
“Ừm, ta biết... Ta nói là, ta tin cô nương có thể cứu ta.”
Cố Vận Dịch có chút nói năng lộn xộn.
Nhiễm Bạch mặt mày cong cong, chậc chậc, xem ra vẫn là một người thức thời, không hỏi quá nhiều.