Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 106: Chương 106: Điện hạ, thật yêu nghiệt (44)




Mà người này đối Hoàng Thượng hờ hững, ăn nói không tôn kính, Hoàng Thượng vẫn bộ dáng cười mị mị, cái này không khoa học.

Trong lòng mọi người đều toát ra ý nghĩ này, ai cũng không biết đang có chuyện gì xảy ra?

Bất quá hôm nay kinh hãi quá lớn, kệ đi.

Trước sau hai kẻ khiêu khích đế vương, đến cùng là đã tạo nghiệt gì thế.

Nguyệt Lạc Sơ nhìn thấy Cố Nam Thành như vậy, cắn nát răng ngà, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra! Chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng bị hồ ly tinh này mê hoặc!

Bình thường không phải hẳn là bị hào quang nữ chính của nàng mê hoặc, sau đó hướng giận dữ với Nhiễm Bạch sao?

Cuối cùng nàng và Nhiễm Bạch so múa, làm cho tất cả mọi người đều biết, Nhiễm Bạch kia chẳng là cái thứ gì cả! Cũng xứng cùng với nàng ganh đua so sánh!

“Hoàng Thượng —— “

Nguyệt Lạc Sơ không cam lòng hô một tiếng.

“Lớn mật! Coi thường vương pháp, thiên hạ này há lại cho ngươi làm càn!”

Nguyệt Lạc Sơ bị hoàng thượng dọa đến bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, trong đầu hỗn loạn, không biết nói cái gì cho phải.

“Người đâu! Kéo ra ngoài —— “

Còn không đợi Cố Nam Thành nói dứt lời, Nhiễm Bạch liền cắt ngang:

“Đã như vậy, người này liền cho ta đi.”

Cố Nam Thành nói cũng không được mà không nói cũng không được, cứ như vậy kẹt ở trong cổ họng. Thật lâu, mới mở miệng nói ra:

“Bạch cô nương thích, liền mang đi đi.”

Nhiễm Bạch cười một tiếng, ánh mắt nóng bức nhìn Nguyệt Lạc Sơ, nhiệm vụ giả và hệ thống sao? Không biết có cái gì đặc biệt đây.

Nguyệt Lạc Sơ bị ánh mắt của Nhiễm Bạch làm toàn thân không được tự nhiên, giống như bị một con rắn độc đang nhìn, cảm giác rùng mình.

“Hoàng Thượng, nữ tử này vậy mà nói nhảy múa là con hát, cái này chẳng phải là đánh vào mặt mũi hoàng gia sao.”

Diệp Phi mặc một thân hoa phục ngồi bên cạnh Cố Nam Thành, lên án với Cố Nam Thành.

Nhìn thấy dáng dấp Nhiễm Bạc đẹp mắt như vậy, nàng liền hận không thể lấy dao vạch phá mặt của nàng ta.

Người này có tư cách gì đứng bên người Cố Vận Dịch!

Diệp Phi loáng thoáng nhìn về phía hoàng thượng, trong mắt còn có oán hận, nếu không phải Hoàng Thượng chọn nàng làm phi, nàng làm sao có thể cùng quen biết với Cố Vận Dịch

Diệp Phi trong lòng nghĩ như vậy, nhìn về phía Nhiễm Bạch, ánh mắt càng phát ra tàn nhẫn.

Cũng chỉ là lấn yếu sợ mạnh, ở trước mặt hoàng thượng thì không dám lỗ mãng, nhìn thấy Nhiễm Bạch dễ bắt nạt, cho nên phách lối!

Cố Nam Thành cau mày, mắt lạnh nhìn Diệp Phi, thật là một cái nữ nhân không biết phải trái, thái độ của hắn nàng còn nhìn không rõ sao!

“Trẫm nói, không cho phép nói về chuyện này nữa, một tiệc rượu đang yên đang lành chẳng lẽ còn muốn làm hỏng sao!

Nếu như bình thường, Diệp Phi nhất định sẽ cảm giác được Cố Nam Thành đã tức giận, nhưng mà bây giờ nàng bị đố kỵ xông váng đầu, đâu có lo được những cái này?

“Nhiễm Bạch! Ngươi có còn lễ nghĩa liêm sỉ hay không! Trước mặt mọi người lại không có khoảng cách với Dịch Vương! Lại còn dám mặc bạch y tới, đối với Hoàng Thượng cũng không có chút tôn kính chút nào!”

Diệp Phi chanh chua vang lên, mang theo một cỗ vặn vẹo.

Chỉ thấy Diệp Phi đột nhiên đứng dậy, dùng tay chỉ Nhiễm Bạch, khuôn vặn vẹo đến mức không đành lòng nhìn thẳng.

Chung quanh nghị luận ầm ĩ vang lên, mang theo cười trên nỗi đau của người khác, bọn họ vô cùng đố kị với dung nhan của đối Nhiễm Bạch.

“Đúng vậy, người này quả thực không có một chút bộ dáng của đại gia khuê tú.”

“A, nhìn thuần lương vô hại, trên thực tế chính là một đãng phụ.”

“Không có một chút lễ nghĩa liêm sỉ nào, ta mà là nàng chắc tự tử quá.”

“Nhìn qua là biết hồ ly tinh, không biết đã ngủ qua bao nhiêu người rồi.”

“Dịch Vương chính là bị cái dáng vẻ thuần lương vô hại của hồ ly tinh này lừa gạt, chờ đến khi biết mặt thật của nàng ta, nhất định sẽ vứt bỏ nàng ta thôi.”

Các thiên kim tiểu thư ngay thường đoan trang tú, lúc này bên trong miệng đều là mấy lời nói xấu xí không chịu nổi, không có một chút bộ dáng bày ra trước mặt người khác như trước giờ nữa.

Không biết, trong lúc các nàng nói ra những lời này thì đã từng nghĩ tới, thời khắc này các nàng có bộ dạng gì?

Nhiễm Bạch nhìn khắp bốn phía, một đôi mắt đào hoa hắc bạch phân minh phảng phất có thể nhìn thấu lòng người, những người bị nhìn qua đều ngậm miệng lại, không hiểu sao cảm giác chột dạ vờn quanh ở trong lòng.

Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, một bộ không quan tâm, khóe miệng giương nhẹ, trong mắt lại mang theo nồng đậm hắc khí.

Nhìn đi, đây chính là nhân tính, vĩnh viễn bẩn thỉu. Cho nên, huỷ diệt hết thảy đi, liền sẽ không còn tồn tại những thứ bẩn thỉu nữa, đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.