Bất kể là ai, cũng sẽ không đem vụ việc máu tanh như vậy liên tưởng tới Nhiễm Bạch.
Thế nhưng hiện thực chính là không thể tin như thế.
Ai cũng hoảng sợ nhìn Nhiễm Bạch, người này đến cùng ai? Làm sao có thể có tay không giết người! Không có khả năng!
Cố Nam Thành nhẹ híp mắt, đánh giá Nhiễm Bạch, trong lòng có chút suy nghĩ.
“Người đâu, Diệp Phi mạo phạm Bạch cô nương, dẫn đi!”
Đám người: “...”
Ha ha cái-quái-gì-thế!
Cái này... Làm sao có thể...
Vô số người lệ rơi đầy mặt.
Ô ô ô, thật đáng sợ, trái tim nhỏ của bọn hắn không chịu nổi, bọn hắn muốn về nhà, về nhà!
Nguyệt Lạc Sơ sắc mặt trắng bệch, kinh ngạc nhìn huyết nhục văng tung tóe, làm sao có thể, làm sao lại có người làm sao tàn nhẫn như vậy.
Nàng còn phải đi theo người này trở về, không được! Tuyệt đối không được! Nàng không muốn chết! Nàng còn có chưa có gặp được nam chính đâu!
Nhiễm Bạch khẽ cười, con ngươi lạnh lẽo nhìn khắp bốn phía:
“Còn có ai dị nghị.”
Mọi người điên cuồng lắc đầu, thật đáng sợ, đâu có ai dám có dị nghị gì.
Mà trời sinh Cố Vận Dĩnh không có đầu óc, thành công biến thành pháo hôi:
“A! Ngươi làm sao có thể tàn nhẫn như vậy!”
Cố Vận Dĩnh thét lên lên tiếng, không thể tin chỉ vào Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch khẽ nâng hai con ngươi, hững hờ mà cười cười:
“Tàn nhẫn? Ừm, ta thích.”
Cố Vận Dĩnh: “...”
“Ngươi quả thực là không biết liêm sỉ!”
Cố Vận Dĩnh tức giận đến bộ ngực chập trùng, khuôn mặt diễm lệ đỏ mặt lên một mảnh.
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên, một đôi huyết đồng như ẩn như hiện.
Cố Vận Dĩnh đột nhiên cảm giác một trận khí tức âm trầm bao phủ toàn thân, sắc mặt trắng bệch, lại càng tức giận.
“Không biết liêm sỉ?”
Giọng nói của Nhiễm Bạch trong trẻo lạnh lùng khiến cho Cố Vận Dĩnh đột nhiên cảm giác một trận tim đập nhanh.
“Không phải sao? Ta nhìn ngươi chính là...”
Cố Vận Dĩnh còn không kịp nói hết.
Chỉ thấy Nhiễm Bạch khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, khóe môi hơi câu lên.
Một giây sau, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong đại điện.
Đám người tận mắt thấy Cố Vận Dĩnh chỉ mấy ngắn ngủi mà thân thể y như bị hút khô máu, cấp tốc khô quắt. Chỉ còn lại một lớp da người, đôi mắt trừng rất lớn, vẫn còn mang theo hoảng sợ.
Chết không nhắm mắt!
Tất cả mọi người trong lòng co rụt lại, hoảng sợ nhìn Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, lạnh nhạt nhìn xuống Cố Vận Dĩnh:
“Nếu ngươi đã muốn chết, làm sao bản điện có thể không thành toàn cho ngươi?”
Nhiễm Bạch mắt lạnh nhìn bốn phía, người chung quanh cảm nhận được ánh mắt âm lãnh của Nhiễm Bạch, toàn bộ cúi đầu, không dám cùng đối mặt với cô.
Nhiễm Bạch thấy không một ai nói chuyện, hững hờ trở lại chỗ ngồi, nhìn những người khác đang nhìn mình, vô tội nói:
“Các ngươi cứ tiếp tục đi, đừng nhìn ta như vậy, ta không có làm gì hết nha.”
Đám người: “...”
Ha ha, khinh bọn hắn mắt mù có đúng không!
Ngươi không làm gì, vậy máu thịt be bét trên đất kia là cái gì? Đừng nói rằng nàng cũng không biết, bọn hắn đâu phải thiểu năng!
Cố Nam Thành ho nhẹ:
“Được rồi, tiếp tục yến tiệc thôi!”
Đám người: “...”
Hoàng Thượng, mặt của ngài thật to lớn, vậy mà vẫn có thể coi như không có gì xảy ra được.
Bội phục bội phục.
Nhiễm Bạch giống như là một chú mèo Ba Tư cao quý lười biếng nằm bẹp lên bàn, nhìn dáng vẻ như buồn ngủ.
Bởi vì tiệc rượu quá nhàm chán.
Nhiễm Bạch giờ phút này trong lòng đang nghĩ như vậy.
Tất cả mọi người sắc mặt quái dị nhìn Nhiễm Bạch.
e mm mmm
Tâm thật to lớn, dạng này mà vẫn còn có thể ngủ, không sợ gặp phải ác mộng sao?
Được rồi, coi như là gặp ác mộng thì cũng là bọn hắn gặp, chẳng có xu quan hệ nào với Nhiễm Bạch.
Bắc U Thần ý tứ sâu xa nhìn Nhiễm Bạch, người này, đến lúc đó sẽ là của hắn.
Một tiệc rượu mà tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ cũng qua đi, đám người nhao nhao giải tán, chỉ sợ lại nhìn thấy chuyện khó tin gì.