Nhớ lúc sáng Nhiễm Bạch đã đồng ý với mình, trong mắt Cố Vận Dịch xẹt qua một tia kiên định, nhếch miệng lên cười:
“Bạch Bạch, chờ ta.”
Nhưng mà, ngay lúc Cố Vận Dịch đẩy cửa ra, nhìn thấy bên trong không có một ai, triệt để ngốc ra, thật lâu sau hắn giống như bị điên tìm kiếm, thanh âm thê lương vô cùng:
“Nhiễm Bạch! Nhiễm Bạch!”
“Nàng làm sao có thể đi!”
“Nhiễm Bạch!”
Mà Nhiễm Bạch mà Cố Vận Dịch tâm tâm niệm niệm đang đứng trong chỗ tối, mắt lạnh nhìn Cố Vận Dịch điên cuồng.
Phong Lạc ủy ủy khuất khuất đứng ở một bên, cảm nhận khí tức hắc hoá trên người Nhiễm Bạch.
Trong lòng là một mảnh thê lương.
Huhuhu, nó muốn về nhà, sao kí chủ có thể đáng sợ như vậy.
Nhiễm Bạch cười, sâu trong mắt tràn ngập sương đen, thanh âm u ám lạnh nhạt:
“Hắn đụng vào chỗ nào của ngươi? Hả?”
Phong Lạc khóc chít chít, sợ hãi rụt đầu, lắp bắp nói:
“Tay, tay.”
Nhiễm Bạch ác ý cười cười, khí áp quanh thân khiến cho người ta không rét mà run.
“Con nào?”
Phong Lạc nuốt nước miếng một cái, trong lòng thề, về sau nó nhất định phải giữ mình trong sạch, oa oa oa, ai đến nói cho nó biết là chẳng phải chỉ là bị người khác đụng một cái thôi sao? Vì sao lại biến thành cái dạng này?
...
Dịch Vương biến mất! Vô Tình vội vàng phong tỏa toàn bộ Dịch Vương Phủ, phòng ngừa tin tức bị tiết lộ ra ngoài.
“Chủ tử có thể đi đâu!”
Vô Tình bực bội đi tới đi lui, trong lòng vô cùng nóng nảy.
Trong mắt Vô Tâm chìm xuống, lạnh giọng nói:
“Không chỉ có chủ tử mất tích, Bạch cô nương cũng không thấy.”
Ý tứ rất rõ ràng, chính là Nhiễm Bạch đã bắt Cố Vận Dịch.
Vô Tình lắc đầu, cau mày nói:
“Bạch cô nương không phải loại người như vậy.”
Vô Tâm chế giễu, trên mặt mang theo trào phúng:
“Không phải loại người như vậy? A, Vô Tình, ngươi mới quen biết nàng ta bao lâu, ngươi hiểu nàng ta sao?”
Vô Tình trầm mặc không nói, hoàn toàn chính xác, hắn căn bản không biết bất cứ chuyện gì của Bạch cô nương.
Ngay tại lúc Vô Tâm và Vô Tình đang gấp đến rối bời.
Nhiễm Bạch lại đang ở trong nhà lao ngầm của Cố Vận Dịch.
Căn phòng dưới đất này, chỉ có Cố Vận Dịch biết, Vô Tâm và Vô Tình căn bản chưa từng nghe Cố Vận Dịch nói qua.
Sẽ không có ai nghĩ đến, Cố Vận Dịch ở ngay bên trong Vương phủ của mình.
Cố Vận Dịch nằm ở trên kệ, toàn thân mình đầy thương tích, không có một chỗ nào tốt, nhìn vào chỉ thấy hãi hùng khiếp vía.
Nhiễm Bạch nhàn nhã đứng bên cạnh Cố Vận Dịch, nhìn xem dáng vẻ chật vật của hắn, cô mỉm cười:
“Đồ vật của ta, ngươi dám động vào sao?”
Thanh âm lạnh nhạt, Nhiễm Bạch nhìn về phía Cố Vận Dịch, không mang một tia cảm xúc.
Phong Lạc ở một bên làm con rùa đen rút đầu, không dám làm bất kỳ động tác gì, trong lòng cầu nguyện, kí chủ tranh thủ thời gian nguôi giận đi, cuộc đời của ta còn rất dài, không muốn chết ở chỗ này đâu.
Cố Vận Dịch thấp giọng cười một tiếng, muốn nói điều gì, lại phát hiện đầu lưỡi của mình đã bị rút.
Nhiễm Bạch nghiêng mắt nhìn Phong Lạc, nhếch miệng lên ác liệt cười:
“Nhìn thấy rõ chưa?”
Phong Lạc điên cuồng gật đầu, biểu thị mình đã nhìn rõ rồi.
“Còn có lần nữa, ngươi liền không cần tồn tại.”
Khác biệt với sự lạnh nhạt lúc trước, Nhiễm Bạch cười rất ôn nhu, ôn nhu, ôn nhu... Làm người ta rùng mình. Trong mắt Nhiễm Bạch mang theo cố chấp, nhìn về phía Phong Lạc, trong mắt lóe ra ánh sáng ác liệt.
Đồ vật không nghe lời, cô không cần.
Đồ vật bẩn, cô cũng không cần.
A, Phong Lạc, ngươi... Phải giữ cho sạch sẽ...
Nếu không, ta sẽ huỷ ngươi.
Phong Lạc cảm nhận được một cỗ uy áp ở trên người nó, nó biết lần này kí chủ là thật sự tức giận, đồng thời trong lòng còn nhấc lên sóng to biển lớn, nó một mực không biết thực lực của kí chủ rốt cuộc mạnh cỡ nào, cô giết những người kia nó cũng chưa từng để ở trong lòng, dù sao một người ở vị diện cấp thấp, có cái gì tốt cần quan tâm đâu?