Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 127: Chương 127: Điện hạ, thật yêu nghiệt (65)




Nhiễm Bạch: Ha ha.

Đi sâu vào rừng cây, sương máu càng ngày càng đậm, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.

Phong Lạc nhíu mặt lại, khó chịu nén lại cảm giác buồn nôn.

Nhìn thấy Nhiễm Bạch sắc mặt như thường, nhịn không được hỏi:

“Kí chủ, ngươi không khó chịu sao?”

Nhiễm Bạch nhíu mày, dùng ánh mắt nhìn thiểu năng nhìn Phong Lạc:

“Có thể phong bế giác quan mà.”

Phong Lạc: “...”

Nó tuyệt không thừa nhận người vừa hỏi câu đó là nó.

Ừm, nhất định không phải nó.

Đi đến bên bờ vực, nhìn xuống không thấy đáy vực đâu, làm người nhìn có cảm giác đầu váng mắt hoa, một ngã xuống cái chắc chắn là thịt nát xương tan. Sương máu tràn ngập mù mịt, gần như thấy không rõ đường phía trước.

Nếu không nhìn kỹ, chỉ sợ không ai chú ý không tới cái vách núi này. Vạn nhất cứ tiếp tục đi về phía trước sẽ trực tiếp rớt xuống vách núi, vậy liền thật chơi xong.

Nhiễm Bạch nhìn xem đáy vực tăm tối, khoé miệng khẽ cười, thả người nhảy xuống, thân thể rơi thẳng xuống vách núi.

Vô số sương máu vờn quanh bên người Nhiễm Bạch và Phong Lạc, nhìn như đang vận sức chờ phát động, xác nhận không còn gì nguy hiểm sẽ thôn phệ bọn hắn.

Phong Lạc bị hù đến hồn phi phách tán, hét ầm lên:

“Kí chủ ngươi nổi điên cái gì vậy!”

Meo meo! Ngươi muốn chết nhưng ta vẫn chưa muốn chết đâu!

Nó còn có vô số thời gian tốt đẹp chưa dùng tới, nó còn chưa hố chết người kia, nó làm sao liền có thể chết được?

Nó còn chưa yêu ai đâu! Không được, tuyệt đối không thể chết!

Phong Lạc hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ sử dụng lực lượng của mình.

Được rồi, đến lúc đó nhất định phải bắt kí chủ đền bù cho nó! Hừ!

Vòng sáng màu xanh lam bao phủ Nhiễm Bạch và Phong Lạc, sương máu xung quanh trực tiếp biến mất.

Nhiễm Bạch nhìn xung quanh dâng lên ánh sáng màu lam, trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ quyệt, khóe miệng khẽ cười.

Nhưng mà Phong Lạc đang đắm chìm trong suy nghĩ phải bảo vệ sinh mạng không chú ý tới khóe miệng Nhiễm Bạch đang cười.

Phong Lạc và Nhiễm Bạch chạm đất, hoá ta bên dưới vách núi lại có một vùng trời đất đặc biệt.

Một tòa cô bảo cổ xưa mà âm trầm, những dây leo quấn quanh, sương máu dày đặc, căn bản không nhìn thấy bất kỳ vật gì ở xung quanh.

Bất quá, những huyết vụ này đối Nhiễm Bạch cùng Phong Lạc mà nói đương nhiên không tính là gì.

“Kí chủ! Có phải cô bị ngốc không! Cô có biết nếu ta không xuất thủ, cô sẽ chết không! Chết thật đấy cô có biết không?”

Phong Lạc lần đầu tiên tức điên hét lên với Nhiễm Bạch.

Nhiễm Bạch cứ như không nghe thấy, ánh mắt nóng rực nhìn Phong Lạc, mặt mày mỉm cười,

“Thực lực của ngươi. Không tệ.”

Phong Lạc nhìn thấy khóe miệng Nhiễm Bạch khẽ cười, trong lòng thật lạnh thật lạnh:

“Cô không để ý sống chết mà nhảy xuống vách núi, chính là vì muốn nhìn xem thực lực của ta?”

Nhiễm Bạch chậm rãi trả lời:

“Không được sao?”

Phong Lạc không biết nên nói gì cho phải, nó lần đầu tiên nhìn thấy dạng người như Nhiễm Bạch, đơn giản vì muốn hiểu rõ thực lực của một ái đó, mà thể cầm lấy tính mạng ra cược.

Phải biết, nếu như lúc ấy nó lựa chọn không động thủ, như vậy kết cục của cô... hẳn là cũng sẽ không chết, dù sao một người mà ngay cả nó cũng nhìn không thấu, làm sao lại đơn giản được?

Phong Lạc tự giễu một tiếng, cảm giác có chút khó chịu, nhưng lại không biết vì sao lại khó chịu?

Phong Lạc có chút mê mang, nó là hệ thống, không có cảm xúc mà?

“Có phải là, nếu như ta không ra tay thì cô cũng sẽ không sao?”

Phong Lạc thanh âm trầm thấp mà hỏi.

“Đương nhiên.”

Nhiễm Bạch mặt mày cong cong, cười nói.

Cô nhìn thế nhưng là rất tiếc mạng, làm sao có thể để cho mình bị thương?

Lần này, chẳng qua là một thí nghiệm nhỏ để dò xét thôi.

Về sau cơ hội còn nhiều, dù sao thời gian còn rất dài, không phải sao?

Phong Lạc nhìn Nhiễm Bạch cười.

Hoàn toàn chính xác. Bọn họ mới quen nhau, từ đầu đã không cho nhau sự tín nhiệm, chưa từng có.

Cho nên, muốn thăm dò cái gì là chuyện rất bình thường, không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.