Tần Từ ôm Nhiễm Bạch tiến vào thang máy.
Mà Phong Lạc kiên nhẫn truy kích Tần Từ.
Chỉ là, một giây sau, cửa thang đóng lại.
Toàn bộ thân thể Phong Lạc liền treo ở trên cửa thang máy, sau đó lập tức rơi xuống một chút.
Hu hu hu, Phong Lạc ai oán cắn khăn tay nhỏ, trong lòng khóc chít chít.
Một cái cửa thang máy nho nhỏ, thế mà ngăn cản bước chân của nó bảo hộ ký chủ.
Có câu mmp không biết có nên nói hay không?
Đột nhiên, trong đầu Phong Lạc có linh quang lóe lên, lập tức ngửa mặt lên trời cười to.
Ha ha ha ha ha ha, nó biết làm sao bây giờ!
Người qua đường kỳ quái nhìn thoáng qua Phong Lạc, đáng tiếc lắc đầu:
“Con mèo này sợ không phải điên rồi chứ, thật là đáng tiếc, một con mèo xinh đẹp như vậy, thế mà điên.”
Phong Lạc: “...”
Răng rắc một tiếng, đã hóa đá.
Mà Tần Từ cẩn thận ôm Nhiễm Bạch trở lại trong nhà của hắn.
Động tác nhu hòa như là đối đãi với chí bảo, ôm Nhiễm Bạch đến gian phòng của hắn. Nhẹ nhàng đắp kín mền cho cô, ấn xuống một cái hôn nhu hòa xuống trán Nhiễm Bạch:
“Ngủ ngon.”
Đáng tiếc, Nhiễm Bạch đã ngủ thì chú định sẽ không biết hành động nào của Tần Từ nữa.
Mà Phong Lạc ở đâu?
Thứ vô số lần nhảy từ tầng một lên tầng bảy, dùng vuốt mèo cạy mở cửa sổ, bò vào phòng ngủ Tần Từ.
Nhìn Nhiễm Bạch yên lặng nằm ở trên giường, Phong Lạc lặng lẽ thở dài một hơi.
Phong Lạc lười biếng nằm uốn trên mặt đất, lắc lắc cái đuôi. Hoa si nhìn Nhiễm Bạch, ánh mắt toả ra ánh sao.
Quả nhiên, dáng vẻ lúc ngủ của ký chủ nhà nó cũng là xinh đẹp như vậy.
Nhiễm Bạch ngủ cũng không an ổn, có chút nhíu hai hàng lông mày tinh xảo lại. Thân thể cuộn tròn, giống như một đứa trẻ cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Mà Tần Từ ngủ ở trong phòng khách nghiêm túc suy nghĩ điểm này.
Tình cảnh ngày hôm nay, dường như có chỗ nào đó không đúng?
Xem phim? Ừm, biến thành bữa tiệc nhả rãnh.
Đi công viên trò chơi? Ừm, hình như người sợ hãi chính là mình.
Sau đó... Không có sau đó.
Tần Từ mặt không biểu tình, kịch bản này, cũng thật say.
Ngày hôm sau…
Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xạ vào trong phòng.
Nhiễm Bạch mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn căn phòng không tính là lạ lẫm cũng không tính là quen thuộc này.
Nghiêng đầu một chút, khẽ cắn hàm răng.
Hôm qua, hình như cô ngủ… sao?
Phong Lạc nhìn thấy Nhiễm Bạch tỉnh lại, thập phần hưng phấn chạy về phía Nhiễm Bạch:
“Ký chủ, cô tỉnh rồi!”
Nhiễm Bạch có chút nhướng mày, nghiêng người trốn.
Phong Lạc cũng không quan tâm cái này, điên cuồng tố khổ:
“Ký chủ, cô không biết đâu. Ta vì cùng cô tiến vào đây, ta dễ dàng sao? Ta phải ngàn tâm vạn khổ bò lên tầng cao, tốn sức phí lực cạy mở cửa sổ...”
Nhiễm Bạch lười biếng híp mắt, cánh môi khẽ mở, giọng nói ưu mỹ hoa lệ như là chim sơn ca:
“Kỳ thật ngươi có thể trở về không gian hệ thống.”
Phong Lạc: “...”
Đúng vậy, sao có lại quên điểm này được?
Nó có thể trực tiếp trở lại hệ thống không gian, lúc đi ra, liền sẽ đáp xuống vị trí của Nhiễm Bạch.
Biểu lộ trên mặt Phong Lạc hết sức phức tạp, vì cái gì, nó lại không nghĩ tới điểm này?
Phong Lạc ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói:
“Ta cũng từng có ý nghĩ này, thế nhưng là ta muốn rèn luyện chính mình.”
Nhiễm Bạch nhẹ liếc Phong Lạc một chút, hững hờ “A” một tiếng.
Về phần chuyện Tần Từ khinh bạc Nhiễm Bạch, Phong Lạc đã quên đến ngoài chân trời.
Nhiễm Bạch vén chăn mền lên, ra khỏi phòng.
Tần Từ đã sớm chuẩn bị kỹ điểm tâm, nhìn thấy Nhiễm Bạch, nói:
“Cơm tôi đã làm xong, cùng ăn.”
Nhiễm Bạch nhìn bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị, nhẹ gật đầu.
“Ừm.”
Ăn sáng xong, Tần Từ đưa Nhiễm Bạch đến đoàn làm phim, lập tức rời đi.
Đào Nhã nhìn thấy Nhiễm Bạch tới, ánh mắt lấp lóe, cười đến thanh thuần đáng yêu:
“Phong Bạch, hoá ra anh cùng Tần Ảnh Đế rất quen sao?”
Nhiễm Bạch có chút nhướng mày, môi anh đào khẽ mở, hững hờ nói:
“Tạm được.”
——
Vị diện sau, các tiên nữ muốn đọc thể loại nào?
1. Tu Tiên: sư tôn trong trẻo lạnh lùng và đệ tử mềm manh.
2. Sân trường: giáo hoa ôn nhu và giáo thảo vô lại.
3. Em trai bệnh kiều, rất yêu tôi
4. Thiếu nữ bị bệnh tâm thần và bác sĩ tâm lý.
Muốn cái nào?