Nhiễm Bạch cùng Tần Từ lần lượt ra khỏi thang máy, càng khéo chính là…
Gian phòng của bọn hắn ở đối diện nhau.
Nhiễm Bạch câu môi cười một tiếng, thiếu niên tràn đầy khí tức thanh xuân,
“Tần Ảnh Đế, cảm ơn đi nhờ xe, lần sau tôi chở anh.”
Tần Từ ánh mắt lấp lóe, môi mỏng nhấp nhẹ.
Lần sau... Sao?
“Được.”
Môi mỏng khẽ mở, phun ra một chữ.
Nhiễm Bạch cũng không nói thêm cái gì.
Dù sao thời gian còn nhiều.
Tần Từ nhìn thiếu niên quay người vào trong phòng, biến mất khỏi tầm mắt.
Mới ung dung thu tầm mắt lại, xuất ra chìa khoá, mở ra gian phòng băng lãnh không có một tia nhân khí.
——
Kết quả thử sức đã ra, nhân vật nữ chính Quý Sênh Ca do kẻ xâm nhập Đào Nhã thủ diễn. Nữ phụ Tiêu Linh Nhi do Hạ Thời Hân thủ diễn, Nam chính Quân Tử Mạch do Nhiễm Bạch thủ diễn.
Nhiễm Bạch hài lòng tựa trên ghế sa lon mềm, nghe được kết quả trong dự liệu, hai mắt có chút cụp xuống.
Chậc!
Bắt đầu từ đây, cũng chính thời điểm xui xẻo của nữ chính Hạ Thời Hân. Thẳng đến về sau, thân bại danh liệt.
Nhiễm Bạch đi vào kịch trường, nhìn thấy đám người tập hợp một chỗ thảo luận kịch bản, cánh môi nhấp nhẹ.
Lưu đạo nhìn thấy Nhiễm Bạch đến, nói:
“Chúng ta muốn quay Video, bọn người đến đông đủ. Liền bắt đầu.”
Nhiễm Bạch khẽ vuốt cằm, giọng nói từ tính:
“Tôi biết rồi.”
Một bên Đào Nhã nhìn thấy Nhiễm Bạch đến, ánh mắt sáng lên một cái.
“Phong tiền bối?”
Ánh mắt Nhiễm Bạch rơi vào người Đào Nhã, cánh môi khẽ mở:
“Có việc?”
Đào Nhã cắn cắn môi, một mặt ngượng ngùng nói:
“Đây là lần đầu tiên tôi đóng phim, nếu như có nơi nào diễn không được tốt còn mời tiền bối chỉ giáo nhiều hơn.”
Đào Nhã mặc vào một thân váy liền áo màu trắng, tóc đen rối tung trên vai, khuôn mặt thanh thuần có ý cười ôn nhu. Thoạt nhìn như là một tiểu cô nương vừa ra sân trường. Phá lệ làm người trìu mến.
“Chỉ giáo?” Cánh môi màu hồng nhạt của Nhiễm Bạch quanh quẩn mà thốt ra hai chữ, để Đào Nhã tiếng lòng rung động trong một nháy mắt, cười ngọt ngào:
“Vâng, còn mời tiền bối chỉ giáo nhiều hơn.”
Nhiễm Bạch giống như cười mà không phải cười nhìn thoáng qua Đào Nhã, nâng chân thon dài đi thoáng qua người Đào Nhã, lưu tại bên tai Đào Nhã một câu:
“Đương nhiên.”
Không chỉ có muốn chỉ giáo ngươi, còn muốn công lược ngươi.
Đào Nhã sững sờ nhìn bóng lưng Nhiễm Bạch rời đi, cảm giác trong lòng có chút lộn xộn, hất ra những ý nghĩ không thực tế kia.
Ừm, phải nhanh hoàn thành công lược. Phong Bạch người này, ả nhất định phải cầm xuống.
Phát giác được ý nghĩ của Đào Nhã, Phong Lạc cười lạnh một tiếng.
Công lược ký chủ nhà nó? Không thể nào.
Bên trong phòng trang điểm.
Thợ trang điểm nhìn gương mặt không có một tia tì vết của Nhiễm Bạch, trong lòng cảm thán nói.
Đây tuyệt đối là người hoàn mỹ nhất mà hắn thấy qua l. Vậy mà để hắn có một loại cảm giác không có chỗ xuống tay.
Dường như hóa trang đều là làm bản đối với loại mỹ nhan này.
Làn da như là sữa bò, căn bản không cần phấn lót, sắc môi màu hồng nhạt vừa vặn, căn bản không cần son đỏ. Lông mi có chút vểnh, nơi nào còn cần kẹp cong lông mi?
Phong Lạc ngạo kiều hừ một tiếng.
Hệ thống xuất phẩm, tuyệt đối là tinh phẩm.
“Trên mặt của cậu đã rất tốt, không cần trang điểm thêm cái gì cả, tôi liền giúp cậu vẽ một đường kẻ mắt, nhiều thêm mấy phần sắc bén.”
Nhiễm Bạch khẽ vuốt cằm: “Được.”
Thợ trang điểm cẩn thận từng li từng tí vẽ kẻ mắt, có chút hất lên.
Nhiễm Bạch thay xong đồ hóa trang, một bộ trường bào màu xanh nhạt, tóc dài xoã tung, ngọc quan buộc tóc. Hai đầu lông mày nhiều hơn mấy phần kiêu ngạo cùng tôn quý.
Hoàng tộc tử đệ, vốn nên như vậy!
Người ở chỗ này nhìn thấy Nhiễm Bạch ra tới, dường như chân chính nhìn thấy Bát hoàng tử kiêu ngạo không ai bì nổi kia.
Đào Nhã nhìn thấy Nhiễm Bạch một khắc này, tâm không tự chủ nhảy lên.
Mình xuyên qua rất nhiều vị diện, cũng công lược qua rất nhiều hoàng thất tử đệ.
Nhưng không có một ai như Nhiễm Bạch.
Đem căng kiêu cùng tôn quý phát huy vô cùng tinh tế!
Đào Nhã cắn cắn môi, đè lại trái tim nhảy không quy luật của mình.
Ổn định, ổn định.
“Quay video tuyên truyền?”
Thẳng đến khi tiếng nói của Nhiễm Bạch làm bừng tỉnh đám người, mới hồi phục tinh thần lại.
Lưu đạo ho nhẹ một tiếng, tán thưởng nói:
“Phong Bạch à, nhân vật này thật đúng là vì cậu mà chế tạo nên.”
Nhiễm Bạch nhàn nhạt cong môi:
“Lưu đạo quá khen.”
Lưu đạo phất phất tay, ra hiệu cho đám người: “Tốt tốt, bắt đầu quay, bắt đầu quay.”
Video chủ yếu chính là quay nữ chính cùng nữ phụ số một, nam chính cùng nam phụ số một, còn cả một nhân vật phản diện và vài người có phần diễn tương đối nhiều khác.
Nhiễm Bạch đứng phía trước nhất, một thân trường bào màu xanh nhạt tôn quý như vậy, phụ thân mà đứng. Giữa lông mày tràn ngập thiếu niên khinh cuồng cùng kiêu ngạo.
Đây là Quân Tử Mạch trước khi chưa trải qua tất cả mọi.
Kiêu ngạo tự phụ, không ai bì nổi.
Bên cạnh là Đào Nhã vai diễn Quý Sênh Ca, vẫn là cô công chúa sinh hoạt trong thành, thần sắc thông minh linh động, mang theo vài tia hoạt bát cùng thận trọng.
Một bên khác là Hạ Thời Hân vai diễn Tiêu Linh Nhi, còn chưa xuyên không, động tác như đại gia khuê tú, trang nhã, yên tĩnh. Mang theo vài phần nữ tử khuê các e lệ.
Cũng là từ một tiểu thịt tươi vai diễn Quân Tử Lâm, đứng ở phía sau g, khí chất ôn nhuận, nhẹ nhàng quý công tử.
Đây là tràng cảnh trước khi hết thảy còn chưa phát sinh, tính cách nhân vật được khắc hoạ, chênh lệch rõ ràng sau khi phát sinh mọi chuyện.
Lưu đạo kích động bày một cái thủ thế, hô nói: “Ok!”
Video tiến hành phá lệ thuận lợi, trên cơ bản đều là một lần thông qua.
Dù sao nhân vật chính chỉ có bốn người, nhân vật chính có diễn kỹ rất tốt. Không có tì vết. Vai phụ cũng không trọng yếu như vậy.
Quay xong tuyên truyền, Nhiễm Bạch lười biếng ngồi ở trong phòng nghỉ, tiện tay vặn một bình nước khoáng uống mấy ngụm. Nhìn thấy weibo của Lưu đạo phát tin tức:
## đến “ quân lâm thiên hạ “ Video báo trước ##
Phía dưới phối mấy hình ảnh, chính là vừa rồi quay chụp.
Sau khi trải qua chỉnh sửa, giá trị nhan sắc trên tấm ảnh càng lộ ra càng kinh thiên.
Nhiễm Bạch một lần nữa thay xong quần ái hiện đại, lại khôi phục lại dáng vẻ nam thần sân trường.
Một bên Đào Nhã cười không ngớt nghênh đón cô:
“Phong tiền bối, em có thể mời anh ăn cái cơm không?”
Đào Nhã định liệu trước, cho rằng Nhiễm Bạch nhất định sẽ đồng ý.
Dù sao ai sẽ cự tuyệt một mỹ nhân nũng nịu chứ?
Nhiễm Bạch nghiêng người nhìn Đào Nhã một chút, gương mặt tinh xảo tuyệt luân giương lên lên một vòng ý cười:
“Tôi nghĩ, tôi còn...” Có chuyện.
Không đợi Nhiễm Bạch nói hết lời, liền truyền đến một thanh âm, mát lạnh, đạm mạc: “Cậu ấy đã có hẹn trước với tôi.”
Theo thanh âm vang lên, bóng dáng của Tần Từ chậm rãi xuất hiện.
Một bộ áo khoác màu đen, lộ ra dáng người thẳng tắp thon dài. Một đôi phượng mắt hẹp dài như hàn băng ngàn năm, rất lạnh.
Nhiễm Bạch ngoắc ngoắc môi, thừa nhận lời nói của Tần Từ:
“Không sai, tôi có hẹn cùng Tần Ảnh Đế, sợ là không thể cùng ăn cơm với cô.”
Đào Nhã trong lòng nghi hoặc, Nhiễm Bạch quen biết với Tần Từ từ khi nào. Nhưng mà ả vẫn vừa cười vừa nói:
“Vậy thì tốt, Phong tiền bối đi đi.”
Nhiễm Bạch khẽ vuốt cằm, cánh môi có chút giương lên, đi đến bên người Tần Từ, giống như cười như không nói:
“Đi thôi, Tần Ảnh Đế.”
Tần Từ môi mỏng nhấp nhẹ, một đôi tròng mắt lạnh như băng nhìn hào vô tình tự.
Thế nhưng chỉ có Tần Từ biết.
Khi hắn nhìn thấy Đào Nhã mời Nhiễm Bạch ăn cơm, trong lòng dâng lên điểm điểm tức giận.
Khả năng ngay cả chính hắn cũng không biết, tại sao mình lại tức giận.
Thậm chí liền chính hắn đều còn chưa lấy lại tinh thần, lời nói đã thốt ra.
Nhiễm Bạch cùng Tần Từ đi ra khỏi phim trường, Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, trêu chọc Tần Từ:
“Tần Ảnh Đế, chúng ta có hẹn?”
Tần Từ có chút mím môi, hơi không được tự nhiên nghiêm túc nói: “Bây giờ có.”
Nhiễm Bạch: “...”
Lý do này không có bệnh.
Ngồi ở trong xe, Tần Từ quay đầu hỏi: “Cậu muốn đi đâu ăn cơm?”
Nhiễm Bạch trầm tư một chút, hạ quyết tâm: “Nhà hàng Trân Dương đi.”
Tần Từ nhẹ gật đầu, ứng nói: “Được.”
——
Đến phòng ăn, Tần Từ đương nhiên lựa chọn phòng tư nhân.
Phục vụ viên nhìn thấy hai người đều có khí chất phi phàm, mỉm cười nói:
“Hai vị muốn dùng gì?”
Tần Từ nhìn Nhiễm Bạch, phun ra hai chữ: “Cậu chọn.”
Nhiễm Bạch cầm lấy menu, tiện tay gọi vài món: “Những thứ này đi.”
Tần Từ nhìn bàn tay của thiếu niên dưới ánh đèn tinh xảo như ngọc, trong lòng dâng lên một ý nghĩ:
Đôi tay này, còn dễ nhìn hơn cả phụ nữ. Trắng nõn, tinh xảo, mềm mịn.
“Anh muốn ăn chút gì?”
Nhiễm Bạch trừng mắt nhìn, cánh môi màu hồng nhạt khẽ hỏi.
Tần Từ nhìn những món Nhiễm Bạch gọi một chút: “Chỉ những thứ này là được rồi.”
Phục vụ viên mỉm cười nói: “Vâng, mời hai vị chờ một lát.”
“Sao Tần Ảnh Đế lại có thời gian đến phim trường vậy?”
Nhiễm Bạch cười không ngớt mà hỏi.
Vua màn ảnh không nên rất bận rộn, chẳng lẽ nhàn rỗi như vậy?
Nhìn thấy nét mặt tươi cười dưới ánh đèn của thiếu niên, Tần Từ trong lòng âm thầm nói, tới thăm cậu.
Nhưng Tần ảnh đế ngạo kiều nhất định không sẽ nói như vậy, cho nên: “Trùng hợp đi ngang qua.”
Nhiễm Bạch: “...”
Cái trùng hợp này thật lợi hại.
Nhiễm Bạch cũng không vạch trần Tần Từ nói dối, chững chạc đàng hoàng gật đầu phụ hoạ:
“A, thì ra là vậy.”
Tốc độ phục vụ của nhà hàng rất nhanh, động tác phục vụ viên trôi chảy đem đồ ăn bưng lên: “Hai vị, đồ ăn đến rồi ạ.”
Nhiễm Bạch nhẹ nhàng lên tiếng, nhìn bàn đồ ăn sắc hương đều đủ.
Không thể không nói, nhà hàng này không tệ.
“Tần Ảnh Đế, anh nếm thử đi, ăn rất ngon.”
Nhiễm Bạch nếm thử một miếng, ừm, lại là không tệ.
Nghĩ đến vị diện trước, Mặc Thần làm qua đồ ăn cho cô, Nhiễm Bạch cũng không thể không thừa nhận.
Tay nghề của Mặc Thần phi thường tốt, hoàn toàn thỏa mãn vị giác của cô.
Tần Từ nhìn thấy Nhiễm Bạch thoả mãn, nguyên bản món ăn mà hắn không tính là thích cũng cảm thấy kỳ thật cũng không tệ lắm, cầm lấy đũa kẹp một đũa.
Nhìn đôi mắt sáng long lanh của Nhiễm Bạch, khẽ gật đầu.
Một bữa cơm rất nhanh liền kết thúc, Nhiễm Bạch hài lòng dựa vào ghế: “Cảm ơn.”
Tần Từ có chút nhíu nhíu mày lại, dường như nói cảm ơn có chút quá lạnh nhạt.
Bản năng, hắn không muốn quá mức lạnh nhạt cùng với thiếu niên trước mặt:
“Về sau không cần phải nói cảm ơn.”
Nhiễm Bạch nghe Tần Từ nói vậy, sửng sốt một chút.
Không cần phải nói cảm ơn?
“Ừm được.”
Đạt được Nhiễm Bạch đồng ý, Tần Từ không tự chủ câu lên một vòng ý cười.
Nếu như có người ở đây, nhất định sẽ rất kinh ngạc.
Bởi vì, Tần Từ đã bao giờ cười với người khác đâu!
Vẫn luôn là nhân thiết núi băng, cho tới bây giờ chưa có người nhìn thấy Tần Từ cười.
Kết quả, lại cưới với một thiếu niên chỉ gặp qua hai lần.
Kinh ngạc hay không kinh ngạc?
Quá kinh ngạc.
“Tôi đưa cậu trở về.” Tần Từ mở miệng nói.
Nhiễm Bạch trừng mắt nhìn, đi nhờ xe, rất tốt: “Được.”
Nghe được Nhiễm Bạch đáp ứng, Tần Từ lần nữa không tự chủ giương lên khóe môi.
Đáng tiếc, Nhiễm Bạch không biết nụ cười của Tần Từ trân quý cỡ nào.
Hai người một đường về đến nhà, Nhiễm Bạch xuất ra chìa khoá, mở cửa ra, lễ phép nói với Tần Từ:“ Tần Ảnh Đế, gặp lại.”
Tần Từ nghe giọng nói trong veo như nước suối của Nhiễm Bạch, thần sắc dừng một chút, cũng nói: “Gặp lại.”
Tần Từ trở lại gian phòng băng lãnh không có một tia nhân khí của mình.
Gian phòng chủ yếu lấy đen trắng làm chủ đạo, lộ ra mười phần băng lãnh.
Tần Từ ngồi trước máy vi tính.
Bỗng nhiên nhớ tới Nhiễm Bạch, thấp giọng lẩm bẩm:
“Phong Bạch...”
Ma xui quỷ khiến mở ra phần mềm Baidu.
Khớp xương ngón tay rõ ràng chậm rãi đánh hai chữ trên bàn phím.
Phong, Bạch.
Nhìn trong các dang sách tìm kiếm xuất hiện hai chữ này.
Tần Từ có chút nhíu nhíu mày lại.
Hắn không thích người xáo trộn tiết tấu sinh hoạt của hắn.
Có thể là hắn có chứng ép buộc, cho nên bất cứ chuyện gì đều muốn hoàn mỹ. Cũng không muốn đi để ý tới những người khác hoặc sự vật khác.
Nhưng Phong Bạch là một ngoài ý muốn.
Không biết vì cái gì…
Chẳng qua chỉ là thiếu niên mới gặp mặt một lần.
Không biết vì cái gì…
Lại quan tâm đến một thiếu niên mới chỉ gặp mặt một lần.
——
Mau mau, đập phiếu đi. Đập phiếu aaaaa
Nhóm tiểu tiên nữ ơi, hẹn ngày mai gặp nha!