Từ tuổi trẻ khinh cuồng, đến đầu bạc trắng tóc, Nhiễm Bạch, tớ sẽ mãi mãi, mãi mãi chờ cậu.
―― Tiêu Lâm
Mười năm sau,
Tiêu Lâm từ trong công ty đi ra,
Hắn hôm nay, đã là tổng giám đốc một công ty.
Không dựa vào bất luận kẻ nào trợ giúp, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Tiêu Lâm đi vào tiệm bánh kem, cẩn thận chọn chiếc bánh kem có kiểu dáng tinh xảo.
Khóe miệng có chút giương lên, hôm nay là sinh nhật Bạch Bạch, hắn muốn cho Bạch Bạch món quà sinh nhật tốt nhất.
Về đến nhà, gian phòng trống rỗng, lộ ra phá lệ lạnh lẽo.
Tiêu Lâm nhìn nhẹ qua đến trong lòng khẽ đau nhức, đem bánh kem cẩn thận từng li từng tí để lên bàn.
Hắn lấy ngọn nến cắm ở bên trên bánh kem, vừa cười vừa nói:
“Bạch Bạch, hôm nay là sinh nhật của cậu, cậu muốn ước nguyện gì không?”
Không ai trả lời, Tiêu Lâm vẫn cười như cũ.
Lại không biết, phía sau nụ cười này, ẩn giấu đi bao chua xót?
Dưới ánh nến, cũng không nhìn thấy khuôn mặt nhu hoà của thiếu nữ.
Tiêu Lâm nắm chặt phù bình an trên cổ, nhiệt độ truyền lại đến lòng bàn tay của hắn.
Đây là món quà sinh nhật duy nhất mà Bạch Bạch tặng lại cho hắn.
“Bạch Bạch, trước đó là cậu ăn sinh nhật cùng tớ.
Hiện tại, tớ sẽ bồi tiếp cậu qua mỗi một cái sinh nhật.”
Tiêu Lâm chậm rãi ăn bánh kem, không rõ ràng lại nếm ra hương vị đắng chát.
Bây giờ hiệu trưởng đã lộ ra già nua, ở giữa mí tóc bất tri bất giác đã lộ ra tóc trắng.
Ông nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Tiêu Lâm, thở dài.
Từ khi sau khi Nhiễm Bạch chết, Tiêu Lâm liền biến thành cái dạng này.
Xưa nay sẽ không vì thế giới có bất cứ chuyện gì mà tâm tình chập chờn.
Chỉ có khi nghĩ đến Nhiễm Bạch, khóe miệng mới có thể trong lúc lơ đãng giơ lên ý cười.
Tiêu Lâm vì Nhiễm Bạch mà thay đổi, nhưng lại bởi vì Nhiễm Bạch mà biến thành cái dạng này.
Khi ông biết chân tướng sự tình năm đó đi tới trước mặt Tiêu Lâm sám hối.
Tiêu Lâm chỉ nói một câu: “Đây hết thảy là Nhiễm Bạch làm, bởi vì Nhiễm Bạch hi vọng, cho nên, tôi tha thứ ông.”
Thế giới không có nếu như, ông cuối cùng cũng không đền bù được tổn thương trong lòng Tiêu Lâm.
Chỉ có thể dùng quãng đời còn lại, để trả lại dần cho Tiêu Lâm.
“Tiêu Lâm, con có từng nghĩ muốn tìm bạn gái hay không.”
Tiêu Lâm nghe vậy, ngước mắt cười lạnh:
“Đời này, tô, không phải Nhiễm Bạch không cưới!”
Hiệu trưởng lắc đầu, không nói thêm nữa.
Tiêu Lâm nhìn bùa bình an trong tay, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều, phảng phất, cái kia nụ cười xán lạn của thiếu nữ lại xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hiệu trưởng nhìn thấy nụ cười trên mặt Tiêu Lâm, yên lặng rời đi.
Tiêu Lâm cũng không biết mình sẽ có chấp niệm lớn như vậy đối với Nhiễm Bạch.
Quãng thời gian tuổi nhỏ ngây ngô.
Có lẽ, Nhiễm Bạch không biết hắn thích cô ấy.
Nhưng chỉ cần hắn biết, hắn thích Nhiễm Bạch là được.
Công chuyện của công ty hết thảy thuận lợi, hắn đem vị trí tổng giám đốc giao lại cho người anh em tốt của mình.
Hắn quyết định, đi ra thế giới bên ngoài nhìn xem, mang theo cả bùa bình an mà Nhiễm Bạch cho hắn.
Nhiễm Bạch còn chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, như vậy, liền từ hắn, mang theo con mắt của Nhiễm Bạch đi đến mỗi một góc của thế giới.
Tiêu Lâm mất tích! Vị trí tại công ty được người khác tiếp nhận!
Tin tức này chấn kinh tất cả mọi người, ai không biết, bây giờ Tiêu Lâm chính là một tồn tại bất phàm, tuổi trẻ tài cao.
Hiệu trưởng nghe tin Tiêu Lâm mất tích, tỉnh táo dị thường, nó là cùng Nhiễm Bạch ra ngoài đi.
Sau ba tháng
Một tấm hình xuất hiện trong điện thoại di động của hiệu trưởng.
Nơi đó, Tiêu Lâm đứng trên tháp Eiffel nước Pháp, trong tay cầm bùa bình an, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên. Ngôn Tình Tổng Tài
Hiệu trưởng nhìn thấy tấm hình này, khóe mắt không khỏi có chút ướt át.
Cứ như vậy đi, có lẽ, là tốt nhất đối với Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm cứ như vậy rời đi, không mang tho một phần tiền tài nào.
Không có ai biết, hắn sống sót thế nào, chỉ là, cách mỗi ba tháng, trong điện thoại di động của bọn họ, đều sẽ xuất hiện một tấm hình, chứng thực, Tiêu Lâm còn sống.
Không có ai biết rằng, tại một tài khoản Weibo không ai biết tới xuất hiện một dòng chữ:
Từ tuổi trẻ khinh cuồng, đến đầu tóc bạc trắng, Nhiễm Bạch, tớ sẽ mãi mãi, mãi mãi chờ cậu..