Tống Vũ Điềm đi về phía Nhiễm Bạch, muốn tiêu trừ giá trị hắc hoá, nhất định phải giao lưu tình cảm mới được.
“Lăng Vũ, không ngại tôi ngồi ở đây chứ.” Tống Vũ Điềm mỉm cười, tự nhiên ngồi xuống.
“Chúng ta không quen đúng chứ.” Lăng Vũ lạnh nhạt nói.
“Nói chuyện một chút chẳng phải là quen rồi sao.” Tống Vũ Điềm khóe môi cong lên một đường cong, vừa cười vừa nói.
Nhiễm Bạch cúi đầu, thần sắc trong mắt ảm đạm không rõ, thật.
Thật đáng ghét.
“Hệ thống, giá trị hắc hoá của mục tiêu nhiệm vụ hiện tại là bao nhiêu?” Tống Vũ Điềm trong đầu liên lạc Ngưng Mặc hỏi.
Ngưng Mặc: “Kiểm tra đo lường không được, mức độ đã bùng nổ cao tận trời.”
Tống Vũ Điềm: “.
.”
“Lăng Vũ, đây là ai vậy?” Tống Vũ Điềm cười híp mắt hỏi.
“Em gái tôi, Lăng Bạch.” Lăng Vũ trong mắt mang theo cưng chiều, ôn nhu lau đi dầu ăn trên khóe miệng Nhiễm Bạch.
“Chào chị.” Nhiễm Bạch nhu thuận nói.
“Bạch Bạch à, thật đáng yêu.”
Ngũ quan xinh xắn, một cặp mắt đào hoa, mũi ngọc tinh xảo, cánh môi căng mọng, da dẻ trắng nõn, nhìn một cái giống như bé con 3D vậy.
Thật không biết cuối cùng sao lại có kết cục bi thảm như vậy.
Tống Vũ Điềm quyết định, nhất định phải tiêu trừ giá trị hắc hoá của Lăng Bạch, để cô được trôi qua thật tốt, không giống như trong kịch bản.
“Lăng Vũ, tôi muốn nói với anh một chuyện.” Tống Vũ Điềm nói nghiêm túc.
“Cái gì.”
“Hôn ước của chúng ta hết hiệu lực.”
Tống Vũ Điềm ném ra một quả bom, hôn nhân nhất định phải giải trừ, cô cũng không muốn chộn rộn những sự tình kia với nam nữ chính, nếu cô là vị hôn thê của nam chính, vạn nhất Lăng Bạch hắc hoá một cái đem cô giết, cô đến chết cũng không có chỗ để khóc.
“Có thể, chẳng qua cần từ từ, Lăng thị và Tống thị đang có hợp tác.” Lăng Vũ bình thản nói.
Hắn đối với hôn ước vốn cũng không thích, giải trừ lại càng tốt.
“Ừm, tôi biết.” Tống Vũ Điềm nhẹ gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.
“Vậy tôi đi trước, có cơ hội gặp lại.” Trước mắt cứ ra mặt một cái cho quen mặt đi, cô cũng không có thói quen mặt dày mày dạn quấn lấy người khác.
“Ăn no chưa?” Không có người ngoài ở đây, Lăng Vũ cười càng phát ra nhu hòa.
“Ừm, ăn no.” Nhiễm Bạch vừa cười vừa nói, một cặp mắt đào hoa híp thành trăng khuyết.
“Anh, anh cho tài xế lái xe đi về trước đi, anh đi dạo với em một chút được không?”
Nhiễm Bạch tự nhiên sẽ không nhàm chán mà nói những lời này, thật ra là bởi vì cái kẻ xâm nhập kia đang ở gần đây, thật tò mò mà.
Lăng Vũ đối đầu với ánh mắt tràn tha thiết của Nhiễm Bạch, trong lòng mềm nhũn: “Được.”
Lăng Vũ cùng Nhiễm Bạch đi bên trong công viên không có mục đích, nhìn bóng lưng hai người vô cùng bóng lưng ấm áp.
“Ký chủ, ngay tại cách đó không xa, chính là kẻ xâm nhập Ôn Ngôn!” Phong Lạc kích động nói.
“Ngươi rất ồn ào.” Nhiễm Bạch nhíu nhíu mày, nói.
Phong Lạc: “.
.”
Lần nữa nước mắt chảy, ký chủ nhà khác đều ước gì hệ thống nói chuyện với bọn họ, vì sao đến nó lại bị ghét bỏ.
Haizzz, ký chủ nhà khác thật tốt.
Nhiễm Bạch nhìn bóng dáng cách đó không xa, trong mắt lóe lên một vòng trầm tư,
“Anh ơi, em muốn ăn kẹo que, anh đi mua cho em có được không.”
“Một mình em.
.” Lăng Vũ có chút chần chờ,
“Ai nha, anh à, em sẽ không đi lung tung đâu.” Nhiễm Bạch mở to đôi mắt nhìn, hoạt bát nói.
“Được rồi, không cho phép đi loạn, biết chưa.” Lăng Vũ nhìn dáng vẻ đáng yêu của Nhiễm Bạch, trong lòng mềm đến hồ đồ, bất đắc dĩ lại thỏa hiệp nói.
“Dạ.” Nhiễm Bạch mười phần nhu thuận gật đầu.
Chờ sau khi Lăng Vũ đi, Nhiễm Bạch chậm rãi đi về phía Ôn Ngôn.