Trên lớp, Nhiễm Bạch nhu thuận lấy sách vở ra, an tĩnh nghe giáo viên giảng bài.
Tiêu Lâm có chút si mê nhìn dung nhan của Nhiễm Bạch, nhìn thấy Nhiễm Bạch quay đầu nhìn cậu, trong giọng nói có mấy phần chờ mong cùng hưng phấn.
“Nhiễm Bạch, có gì cần tớ giúp sao?”
“Tiêu Lâm bạn học, cậu nhìn chằm chằm vào tớ như vậy, tớ sẽ cho là cậu thích tớ đấy.”
Một đôi con ngươi đen nhánh như mực phản chiếu lấy bóng dáng Tiêu Lâm, vành tai Tiêu Lâm dâng lên một mảnh đỏ ửng, thích? Cậu thích Nhiễm Bạch sao?
“Tớ.
.” Tiêu Lâm vừa muốn nói gì,
Nhưng Nhiễm Bạch lắc đầu, ngón tay trắng nõn tinh tế đặt ở trên cánh môi, thuần lương vô tội nhìn cậu, ra hiệu cậu không cần nói:
“Xuỵt.
.”
Tiêu Lâm ngẩn ra một chút, hiểu ý của Nhiễm Bạch, không nói thêm gì nữa, nhưng mà mảng đỏ ửng bên tai không hề biến mất.
Nhiễm Bạch thấy thế, ý cười trong mắt càng sâu.
A, thật là một cậu bé ngoan.
Mà một cô gái ngồi ở bàn trung tâm lớp nắm chặt tay, móng tay in hằn sâu trong lòng bàn tay.
Trong mắt là nồng đậm đố kỵ cùng âm hiểm.
Tiêu Lâm, vì sao cậu lại có thể ngồi cùng bàn với một con bé mới tới mà lại không ngồi cùng bàn với tớ?
Nhiễm Bạch cảm thấy oán khí nồng đậm, nhíu mày nhìn về phía Thương Ngọc, trên mặt câu lên một nụ cười thuần lương, miệng mấp máy nói khẩu ngữ:
“hi, m YClas SMate.”
Bốn mắt nhìn nhau, Thương Ngọc hốt hoảng thu hồi đố kỵ trong mắt.
Ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn thẳng Nhiễm Bạch.
Cái ánh mắt kia, khiến cho cô rất không thoải mái, giống như ánh mắt của thợ săn tiếp cận con mồi.
Lời cô ta nói là có ý gì?
Xong một tiết, Thương Ngọc cảm thấy như ở phía sau có một đạo ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn cô ta không buông, khiến toàn thân không được tự nhiên.
Phong Lạc: “.
.” Ký chủ, cô có thể thận trọng một chút được không, còn tiếp tục như vậy, mọi người sẽ nghĩ cô là bách hợp (1) đấy!!
(1) bách hợp: tình yêu nữ x nữ
Sau khi tan học, Thương Ngọc thở dài một hơi, cuối cùng cũng không có người nhìn chằm chằm cô ta nữa.
Nhiễm Bạch cảm thấy nhàm chán di chuyển bút trong tay.
Chậc chậc, thật nhàm chán.
Không biết ai sẽ đến cho cô một chút thú vị đây, vị chị gái kia, hay là đứa bé vừa rồi đây?
Không biết anh trai sao rồi, có ngoan ngoãn không.
“Phong Lạc, đưa video của anh trai cho ta.” Nhiễm Bạch mong đợi nói.
Phong Lạc: “.
.”
Nó còn tưởng rằng ký chủ tìm nó có chuyện quan trọng gì, hoá là nhìn video nam chính.
Haizz, vì sao mà ký chủ nhà nó lại ngưu bức như vậy, không cần hệ thống hỗ trợ, thật là không có cảm giác thành tựu gì cả.
Phong Lạc ở trong không gian hệ thống có chút buồn bã vô cớ, đem thả video của nam chính vào.
Nhiễm Bạch say sưa ngon lành nhìn màn hình màu xanh lam trước mặt trong khi những người khác đều nhìn không thấy.
“Nhiễm Bạch, cậu đang nhìn cái gì vậy?” Tiêu Lâm nghi ngờ hỏi, luôn cảm giác như Nhiễm Bạch đang nhìn chằm chằm thứ gì.
“Không có.” Nhiễm Bạch dùng khuôn mặt vô tội nói.
“A, tớ thấy ánh mắt của cậu rất chuyên chú, còn tưởng rằng cậu đang nhìn thứ gì.” Tiêu Lâm có chút bứt rứt nói.
“Không có gì.
Bạn học Tiêu Lâm thật đáng yêu.” Nhiễm Bạch cười tủm tỉm nói, một cặp mắt đào hoa cong thành trăng khuyết.
“Tớ đi mua nước cho cậu.” Tiêu Lâm nhìn thấy nụ cười xán lạn của Nhiễm Bạch, mảng
đỏ bên tai còn chưa tan càng đỏ hơn, chạy trối chết ra ngoài.