Một người giết người không đáng sợ, đáng sợ là, mình biết rõ cô ta giết người, nhưng tất cả mọi người đều không tin.
“Cô làm gì nữ chính rồi.” Ôn Ngôn đột nhiên hỏi.
“A, cái này à, tôi tặng cho chú một chút lễ vật.” Nhiễm Bạch hững hờ nói.
Mí mắt Ôn Ngôn nhảy một cái, trực giác của hắn nói cho hắn biết lễ vật này tuyệt đối không phải là thứ hắn muốn.
“Vậy kính xin cô đem lễ vật thu hồi đi.”
Nhiễm Bạch nhìn Ôn Ngô một cái, lắc đầu, lẽ thẳng khí hùng mà nói:
“Vậy không được, nhất mã quy nhất mã (1), trên người chú đã không có thứ tôi muốn nữa.”
Ôn Ngôn: “.
.” Hóa ra lại thành hắn nợ cô, rõ ràng là cô ép buộc hắn có được không.
Tức giận, nhưng không thể nói.
Nhiễm Bạch cũng không để ý tới Ôn Ngôn, trực tiếp rời khỏi phòng.
Ôn Ngôn nhìn thấy người đột nhiên biến mất, sắc mặt hắn không có chút rung động nào, nhưng thật ra thì trong lòng hắn là cả một làn sóng cuồn cuộn đang sôi trào.
WHAT THE FUCK- dưới mắt thiên đạo có người biến mất ngay trước mắt hắn, làm sao hắn có thể không kinh sợ được.
Mà Nhiễm Bạch hoàn toàn không thèm để ý tới chuyện này, thiên đạo? Thứ chó gì?
Phong Lạc giờ phút này cực kì sung sướng, giá trị thù hận lại xoát lên một cơn sóng lớn.
Mà chờ tới khi Tô Ninh tỉnh lại, nó phảng phất đã nhìn thấy vẻ mặt đen triệt để của Ôn Ngôn rồi.
Nhiễm Bạch ra khỏi phòng, tâm tình khoái trá hát lên một khúc ca dao không biết tên.
“Ký chủ, cô quá soái!” Phong Lạc sùng bái nói.
Hiện tại Phong Lạc cảm thấy bản thân phi thường may mắn, mình mèo mù vớ cá rán lại kí khế ước được với một kí chủ như thế này.
Về phần trước đó nó nói, Phong Lạc: Đó không phải là tôi.
Nhiễm Bạch khó có được tâm tình tốt nói với Phong Lạc một câu, “Nếu như ngươi muốn, ta có thể hơn thế nữa.”
Phong Lạc nghe thấy Nhiễm Bạch nói đột nhiên cảm thấy một trận không ổn, nó thế nhưng rất tin tưởng cảm giác của mình, thế nên quả quyết nói:
“Không cần, không cần.”
Một bên khác, Ôn Ngô đau khổ chờ Tô Ninh mãi chưa tỉnh, một loại dự cảm xấu xoay quanh trong lòng hắn thật lâu.
“Hệ thống, Tô Ninh sẽ không có chuyện gì chứ.” Ôn Ngôn lo lắng hỏi, có điều, không phải vì Tô Ninh, mà là vì nhiệm vụ của hắn.
Hệ thống: “Kiểm tra đo lường không đo được, bớt trêu chọc cô ta, mau chóng công lược nữ chính, sau khi hoàn thành lập tức rời khỏi vị diện.”
Hệ thống nói xong những lời này liền không nói nữa, dù Ôn Ngôn nhiều lần kêu gọi nó cũng không lên tiếng.
Bởi vì, nó hoài nghi mình đã gặp phải một đại phiền toái.
Cho nên không còn tâm tình để ý tới ký chủ này nữa.
Loại hệ thống hoang như bọn chúng kiêng kỵ nhất cũng sợ nhất, chính là gặp phải người làm nhiệm vụ khác, nếu là hệ thống hoang thit còn tốt, nhưng nếu như có tổ chức, vậy thì tỉ lệ bị tiêu diệt là chín mươi chín phần trăm.
Mà nó hiện tại, mười phần nghi ngờ Nhiễm Bạch là người làm nhiệm vụ do thiên đạo phái tới.
Rốt cục, lúc gần trời tối thì Tô Ninh tỉnh lại.
Ôn Ngôn thở dài một hơi, ngạc nhiên nói,
“Tiểu Ninh! Em tỉnh rồi.”
Tô Ninh có chút ngây người, một lúc lâu nhìn về phía Ôn Ngôn, trong đầu đột nhiên xuất hiện một câu nói: Tôi, Tô Ninh, cực kì căm ghét Ôn Ngôn.
Trăm phương ngàn kế muốn khiến cho Ôn Ngôn thân bại danh liệt.
Tô Ninh nhìn Ôn Ngôn, một giây sau, tát lên mặt Ôn Ngôn một cái.
Ôn Ngôn: “.
.”
Ôn Ngôn hít sâu một hơi, cố gắng áp chế lửa giận của mình.
“Tiểu Ninh, em làm sao vậy?”
Tô Ninh mặt không biểu tình nhìn Ôn Ngôn một chút, chậm rãi phun ra mấy chữ:
“Ôn Ngôn, anh thật buồn nôn.”
Trong mắt Ôn Ngôn xẹt qua một tia sát ý, thật đúng là tự đề cao bản thân.
Tô Ninh nhìn thấy Ôn Ngôn còn đứng ở đó, ghét bỏ nói:
“Anh cút nhanh cho tôi.”
Ôn Ngôn nhìn thật sâu vào Tô Ninh một chút, hắn hiện tại trăm phần trăm xác định, tuyệt đối là Nhiễm Bạch đã giở trò quỷ, hiện tại trong lòng hắn đem Nhiễm Bạch mắng trăm ngàn lần.
“Tiểu Ninh, em nghỉ ngơi thật tốt, qua một thời gian ngắn anh lại tới tìm em.”
Tô Ninh không thèm để ý Ôn Ngôn một chút, phiền chán nói:
“Đi nhanh lên.”
Ôn Ngôn thu liễm lệ khí (2) trong mắt, bước nhanh ra khỏi phòng..