“Chào Lăng thiếu.”
Tài xế nói nhỏ.
Lăng Vũ khẽ gật đầu, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Nhiễm Bạch, sợ đánh thức cô.
Hắn ôn nhu ôm Nhiễm Bạch vào phòng ngủ, đắp chăn cho Nhiễm Bạch.
Sau đó đặt một nụ hôn lên trán Nhiễm Bạch.
Lăng Vân thấy Lăng Vũ ôn nhu đối với Nhiễm Bạch như vậy, trong mắt lóe lên một tia đố kỵ, sau đó khóe miệng có câu lên một vòng ý cười.
Coi như anh trai đối tốt với mày thì sao, yến hội ngày mai tao sẽ khiến cho mày thân bại danh liệt!
Lăng Vũ nhìn Nhiễm Bạch an ổn ngủ say, lúc này mới đi ra, sắc mặt lãnh khốc, hắn ngược lại muốn xem xem, đến tột cùng là ai? Dám làm tổn thương Bạch Bạch.
“Mộc Tử, điều tra xem mọi chuyện phát sinh ở trường học cho tôi.”
Lăng Vũ mặt không biểu tình gọi cho Mộc Tử.
“OK.” Mộc Tử đáp lời.
Lăng Vũ ngồi trong phòng nhìn tài liệu liên quan đến Nhiễm Bạch, càng xem, hàn khí xung quanh càng nặng nề.
“Ôn Ngôn!” Lăng Vũ nhẹ híp mắt, lộ ra nguy hiểm, lần trước trong công viên chính là hắn ta muốn thương tổn bạch bạch, lần này...
Bất quá, Ôn Ngôn đang ở trong phòng tạm giam cũng sắp ra rồi.
Đã tổn thương Bạch Bạch, sao có thể không bị làm sao được.
Ở một biệt thự sang trọng, khí tức xa hoa vô cùng lãn mạn, công trình kiến trúc vô cùng tinh xảo biểu thị rõ sự xa hoa tráng lệ.
Mạn Đằng quấn quanh một cọc cột, ở giữa bãi cỏ có một cái đài phun nước, dòng nước trong veo phun ra, lại rơi vào trong nước, bốn phía trồng cỏ huân y, một ngọn gió thổi qua, nguyên một mảnh cỏ huân y liền tầng tầng gợn sóng chập chùng, mà trong không khí phảng phất còn mang theo nhàn nhạt mùi hương oải hương.
Trên đường, có rất nhiều xe
Lăng Vũ từ trên xe đi xuống, mang theo Nhiễm Bạch.
Lần này là sinh nhật Tam thiếu gia của Tần gia, cả giới không ai không cho chút thể diện.
Lăng Vũ một thân âu phục màu trắng, ngũ quan sắc sảo như điêu khắc, trong mắt là băng lãnh vô tận, chỉnh thể mang theo một loại khí tức cấm dục.
Nhiễm Bạch mặc váy dài màu trắng, một cái đai lưng màu trắng buộc ngang, bên trên thêu nổi đường vân phục cổ màu vàng.
Những hạt kim cương tô điểm trên váy, dưới ánh sáng rực rỡ.
Bé con có ngũ quan tinh xảo như 3D, một cặp mắt đào hoa mang theo sự lương thiện không rành thế sự, phối hợp với chiếc váy màu trắng giống như Thiên Sứ.
Một lớn một nhỏ, đều là thiên tư dung nhan, làm cho người khác chú ý.
“Ôi, được đấy, từ bao giờ lại có một cô em gái xinh đẹp thế này.”
Nhân vật chính của buổi yến hội, cũng chính là tam thiếu gia Tần gia, nhếch miệng lên cười, trêu chọc nói.
Lăng Vũ nhàn nhạt nhìn lướt qua Tam thiếu:
“Vẫn luôn có.”
Tam thiếu khoác tay qua vai Lăng Vũ, tùy ý nói:
“Đi, đi uống hai chén nào.”
Nhiễm Bạch nhìn cánh tay khoác lên vai Lăng Vũ, ánh mắt trở nên hung ác nham hiểm, thật sự là chướng mắt, rất muốn chặt vứt đi.
Lăng Vũ nắm chặt tay của Nhiễm Bạch, lắc đầu:
“Không được, tôi phải chăm sóc Bạch Bạch.”
Tam thiếu nhíu mày, không muốn nói thêm.
Một bên Lăng Vân liền đi tới, ngọt ngào nói:
“Anh à, đây là yến hội, anh đi với bạn đi, Bạch Bạch có em rồi.”
Lăng Vũ nhíu nhíu mày, nhìn về phía Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch lưu loát né tránh sự đụng chạm của Lăng Vân, trong mắt ẩn chứa lệ khí:
“Anh à, có chị đây rồi, không sao đâu.”
Lăng Vũ thấy thế khẽ gật đầu, hướng Lăng Vân dặn dò:
“Chăm sóc tốt cho Bạch Bạch.” Sau đo liền đi cùng Tam thiếu.
Lăng Vân nhìn bóng lưng đi xa của Lăng Vũ, nhếch miệng lên cười âm lãnh, Nhiễm Bạch, không có anh trai che chở, tao lần này mày làm sao!
Lăng Vân cười nhìn về phía Nhiễm Bạch, trong tay có hai ly nước trái cây, cô ta cầm lấy một ly đưa cho Nhiễm Bạch:
“Bạch Bạch, uống chút nước trái cây nhé.”
Nhiễm Bạch trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Lăng Vân.
Lăng Vân bị Nhiễm Bạch nhìn chăm chú có chút chột dạ, chẳng lẽ cô biết kế hoạch của mình, không thể nào, mình không có nói cho bất kì ai cả mà, nghĩ đến đây Lăng Vân ưỡn thẳng sống lưng, nhếch miệng lên cười hiền lành..