Thủ hạ hiểu ý của Lăng Vũ liền trực tiếp đi tới bẻ hai tay của người đàn ông.
Hắn ta đau đến vặn vẹo, lớn tiếng thét:
“Các người biết tôi là ai không? Tôi là người đàn ông của Lăng đại tiểu thư nhà các người đấy, cẩn thận tôi giết hết tất cả các người.”
Có người nhịn không được bật cười một tiếng, đã đến lúc này rồi mà còn không nhìn rõ tình huống.
Lăng Vân nghe thấy lời hắn ta chỉ hận không thể lập tức chặn miệng hắn lại.
Thần sắc của Lăng Vũ không thay đổi.
Thử hỏi một con kiến hôi đáng để cho một vị thượng giả chú ý sao?
Camera nhanh chóng được mở ra.
Chân tướng hiện ra ở trước mặt mọi người.
Từ lúc Lăng Vân hạ thuốc cho Nhiễm Bạch cũng đều bị ghi lại.
Đám người khinh thường nhìn Lăng Vân, tự hạ thân phận đi hạ thuốc vì một đứa con gái riêng, làm gì có ai ngu ngốc tới mức đi làm việc này chứ.
Chẳng qua là đứa con gái riêng này, rốt cuộc là không có tâm cơ hay không.
Lăng Vũ nhìn camera xong, hàn khí bức người, Lăng Vân làm sao lại dám chứ! Tổn thương người mà hắn một mực nâng niu trong lòng bàn tay.
Lăng Vân nhìn thấy chân tướng bại lộ, còn có chút ý đồ muốn tìm lý do để che giấu một chút.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt băng lãnh của Lăng Vũ, cô ta biết, cô ta xong đời rồi.
Từ nhỏ đến lớn, người mà cô ta sợ nhất cũng kính ngưỡng nhất chính là người anh trai này.
Cô ta rất rõ ràng, dám động đến người bên cạnh anh trai thì hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì quan hệ máu mủ mà bỏ qua cho ai.
Nghĩ đến chuyện này, Lăng Vân phảng phất trong chốc lát mất đi hết thảy.
Ngồi sập xuống đất.
Lăng Vũ lãnh khốc nhìn Lăng Vân, lạnh giọng nói: “Em còn có cái gì để nói.”
Đám người xem xét tình cảnh này, lắc đầu, xem ra lần này Lăng Vân xong rồi.
Có điều, cái đứa con gái riêng này cũng thật có thủ đoạn đấy chứ, vậy mà được Lăng Vũ che chở.
Lăng Vân nhìn Lăng Vũ, cầu khẩn nói: “Anh à, em sai rồi, anh tha thứ cho em có được không, về sau em không dám nữa, em sai, sau này em không dám làm như vậy nữa.”
Dù cho Lăng Vân biết Lăng Vũ là người thủ đoạn, nhưng cô ta vẫn ôm một tia hi vọng rằng hắn sẽ bỏ qua cho mình.
Lăng Vân liều mạng cầu khẩn, sợ hãi che kín oán hận.
Nếu như anh trai bỏ rơi cô ta, cô ta nhất định sẽ làm cho Nhiễm Bạch chết không có chỗ chôn!
“Chát ―― “
Cái tát vang dội vang lên.
Nháy mắt toàn bộ yến hội trở nên yên tĩnh vô cùng.
Lăng Vũ nhìn Lăng Vân chán ghét: “Không biết hối cải!”
Hắn làm sao lại nhìn không ra ánh mắt oán hận Nhiễm Bạch của Lăng Vân.
Nhiễm Bạch nhìn một màn trước mặt, rụt rè kéo Lăng Vũ:
“Anh à, đừng làm tổn thương chị.”
Lăng Vũ cũng không muốn để cho Nhiễm Bạch nhìn thấy máu tanh, ra hiệu thủ hạ đem Lăng Vân cùng người đàn ông kia đi.
Lăng Vân sắp bị lôi đi liều mạng thét lên:
“Lăng Bạch! Mày là đồ tiện nhân, mày chết không yên lành!”
Lăng Vũ sắc mặt dị thường khó coi, Bạch Bạch vì nó mà cầu tình, nó lại lấy oán trả ơn.
Đã như vậy, liền càng không cần quan tâm.
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên một vòng, hướng Lăng Vân cười đến xán lạn.
Một buổi yến hội lấy phương thức như vậy kết thúc.
Lăng Vũ nhìn đám người, chậm rãi nói: “Chuyện này tôi không hi vọng bất cứ ai truyền ra ngòi, các vị hiểu chứ?”
Đám người liên tục gật đầu phụ họa, đắc tội Lăng gia? Không có chuyện đó xảy ra, một cái ngón tay của người ta đã có thể nghiền chết mi rồi.
Tần Tam thiếu cười nhạt một tiếng: “Các vị, yến hội tiếp tục, mọi người cũng không nên vì chuyện này mà phá hư tâm tình.”
Yến hội lại tiếp tục, tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Lăng Vũ thản nhiên nói:
“Tôi đưa Bạch Bạch về trước.”
Tam thiếu nhẹ gật đầu, mỉm cười nói:
“Cậu về đi.”
Trong xe
Lăng Vũ không còn lạnh nhạt, cưng chiều sờ sờ đầu Nhiễm Bạch, ôn hòa nói:
“Bạch Bạch có sợ không?”
Nếu như, nước trái cây không được đổi, như vậy hắn không dám tưởng tượng tới tối nay sẽ phát sinh cái gì.
Nhiễm Bạch lắc đầu, cười ngọt ngào:
“Có anh trai ở đây, Bạch Bạch không sợ.”
Lăng Vũ ôn nhu đem một sợi tóc rối vén ra sau tai, cưng chiều:
“Bạch Bạch, sẽ không có lần sau.”
Nhiễm Bạch khóe môi cong cong, trong mắt mang theo ý cười:
“Chỉ cần anh trai một mực ở bên cạnh em là được.”
Bởi vì chỉ cần anh trai ở bên cạnh ta, ta liền không sao..