Trong tay Nhiễm Bạch cầm một cái bùa bình an, cười nhìn Tiêu Lâm:
“Lâm Lâm, hôm nay là sinh nhật của cậu.
Cái này là bùa bình an, xem như là một chút tâm ý của tớ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
Tiêu Lâm sững sờ nhìn Nhiễm Bạch, đây là người đầu tiên tặng quà sinh nhật cho cậu sau khi mẹ cậu chết.
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên một vòng nụ cười xán lạn, đứng dậy, đem bùa bình an đeo lên cổ Tiêu Lâm.
Hương thơm thân thể gần sát Tiêu lâm, đầu ngón tay lạnh buốt chạm vào da thịt.
Tiêu lâm nghĩ, hoá ra thân thể của cô lạnh như vậy.
Tại nơi Tiêu Lâm không nhìn thấy, trên mặt Nhiễm Bạch là nụ cười xán lạn nhưng sâu trong mắt lại là vô tận băng lãnh.
Tiêu lâm trong lòng mềm thành một mảnh, Bạch Bạch mãi mãi luôn là tốt như vậy.
Tốt, khiến cậu muốn chiếm thành của mình.
Nhưng trong lòng có một thanh âm đang reo hò, cô là người ở thế giới nào? Mày lại là loại người ở thế giới nào? Mày không xứng với cô ấy, cô ấy tốt như vậy, các ngươi căn bản không phải người của một thế giới.
Cậu muốn tới gần, thế nhưng lý trí lại nói cho cậu, nên là đẩy cô ra.
Cuối cùng, cậu vẫn là tự mình mong đợi, chỉ lần này thôi, để cậu tham luyến một tia ấm áp.
Nhìn Nhiễm Bạch mặt mày như vẽ, ánh mắt xán lạn, khóe môi cong cong, Tiêu Lâm tâm cũng bất tri bất giác sụp đổ.
Nhưng mà, Tiêu lâm vĩnh viễn sẽ không nghĩ đến, đây lại là lần cuối cùng cậu nhìn thấy Nhiễm Bạch.
Sau đó, vô số ngày lẫn đêm, kiểu gì cậu cũng sẽ đột nhiên bừng tỉnh lúc nửa đêm, nếu như, cậu giữ chặt cô, thì tốt biết bao.
Đáng tiếc, thời gian chưa từng có nếu như.
Thời gian phi tốc trôi qua, Nhiễm Bạch rất nhàn nhã.
“Anh, chúng ta có thể đi công viên trò chơi không?”
Nhiễm Bạch mong đợi hỏi, trong mắt lộ ra chờ mong.
Lăng Vũ nhìn thấy ánh mắt trông mong này của Nhiễm Bạch, bất đắc dĩ cười cười.
Cưng chiều nói:
“Được, chỉ cần là Bạch Bạch nói, đều được.”
Phong Lạc nghe, khinh bỉ Nam chính chỉ cần nói ngon ngọt, cái gì cũng sẽ làm theo.
Nhưng là, Phong Lạc đột nhiên nghĩ đến, 111, 654 bọn họ và ký chủ của mình trong lúc làm nhiệm vụ trầm luân trong tình yêu.
Như vậy liền thảm.
Phong Lạc không dám tưởng tượng ký chủ nhà mình mà lâm vào võng tình sẽ chết bộ dáng gì.
Nhưng là, bản năng của nó biết, nó tuyệt không muốn ký chủ như vậy, dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân cả ngày chờ đợi bạn trai của mình.
Nó hi vọng ký chủ quả quyết ngoan lệ, không tim không phổi.
Như thế, liền sẽ không để ý bất luận kẻ nào, cũng sẽ không vì bất kỳ cái gì mà dừng lại thương tâm.
“Ký chủ, cô phải biết, lời dỗ ngon dỗ ngọt của đàn ông không thể tin được!”
Nhiễm Bạch nghe Phong Lạc nói, cười khúc khích:
“Phong Lạc à, ngươi nghĩ quá nhiều.”
Lúc Phong Lạc nghe Nhiễm Bạch nói, có chút xấu hổ.
Nếu như không phải lông mèo che lấp, chỉ sợ nó đã biến thành mèo đỏ.
Cái này rõ ràng là nó đang quan tâm cô được không, thế mà không lĩnh tình.
Còn cười nhạo nó, hừ, bản hệ thống không thèm phản ứng cô nữa luôn.
Một hệ thống ngạo kiều.
Nhưng là, đồng thời khi nghe Nhiễm Bạch nói thì trong lòng Phong Lạc cũng thở dài một hơi.
Ký chủ sẽ không vì tình sở khốn là được.
Trong sân chơi
Nhiễm Bạch hưng phấn lôi kéo Lăng Vũ, khắp nơi chơi đùa.
Giá trị nhan sắc của một lớn một nhỏ, trêu chọc rất nhiều người nhìn vào.
Một tiểu đáng yêu, một băng sơn ca ca.
Quả thực hiệu suất quay đầu là trăm phần trăm.
Nhiễm Bạch nhìn thấy những người kia nhìn chăm chú Lăng Vũ, trong lòng mười phần ngang ngược, thật sự là chán ghét những ánh mắt kia.
Ánh mắt bẩn thỉu như thế, làm sao dám nhìn anh trai chứ.
Thật, rất muốn, đem ánh mắt của bọn hắn móc ra hết.
Nhưng mà, Lăng Vũ tuyệt không get được ý nghĩa của Nhiễm Bạch.
Hắn nhìn thấy sắc mặt Nhiễm Bạch không tốt, có chút lo lắng,
“Làm sao vậy, Bạch Bạch? Có phải là nơi nào không thoải mái? Nếu không chúng ta trở về đi.”
Nhiễm Bạch biết Lăng Vũ đang nhìn mình, cấp tốc thu hồi thần sắc âm lãnh.
Làm sao có thể để anh biết những chuyện không tốt này?
Nhiễm Bạch treo lên nụ cười xán lạn, ngây thơ:
“Không có, anh à.
Chỉ bất quá có chút không quen mà thôi.
Chúng ta trở về đi.”
Cô cũng không muốn để những người kia nhìn anh trai thêm một chút nào, thật buồn nôn đến cực điểm.
Lăng Vũ cũng đồng ý, trực tiếp mang Nhiễm Bạch trở về.