Người đàn ông trên phiến đá không hiểu sao tỉnh lại.
Hắn nhìn trần nhà, nhớ lại bọn họ đang uống rượu với nhau, sau đó.
Nghe thấy tiếng đập cửa, hắn đi mở cửa, kết quả.
Nhìn thấy một đôi con mắt đỏ ngòm.
Hắn giật mình nghĩ, sao hắn lại bất tỉnh? Khủng hoảng trong lòng càng ngày càng lớn, hắn nhìn bốn phía, ngạc nhiên nhìn thấy các anh em của mình đang ở cùng một chỗ với hắn.
“Lão đại, cứu em!”
Mấy người dồn chặt lại nơi góc tường hận không thể lập tức biến mất đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều không để ý đến lão tam.
Lão tam thấy thế, dự cảm không ổn càng mãnh liệt, liều mạng giãy dụa, thế nhưng rõ ràng hắn không bị bất kỳ vật gì giam cầm, nhưng hắn có cảm giác như có gánh nặng ngàn cân ép ở trên người, làm sao cũng dậy không nổi.
Nhiễm Bạch ở một bên thấy thế, nụ cười ngọt ngào xán lạn trên mặt lại xuất hiện.
“Chú à, sẽ không có người cứu chú đâu.”
Lão tam nghe thấy giọng nói, toàn thân cứng ngắc, chậm rãi nghiêng đầu sang, trước mặt chính là bé gái có đôi mắt đỏ ngòm kia.
“Cô, cô muốn làm gì?”
Nhiễm Bạch vô tội trừng mắt nhìn: “ Chú à, ta muốn chơi đùa với các người, thế nhưng mà các người không ngoan, cho nên ta muốn cho các ngươi một bài học.”
Lão tam sao còn có thể không rõ, hắn bị lão đại vứt bỏ, trong lúc nhất thời, tuyệt vọng và sợ hãi lấp kín trong lòng.
Nhiễm Bạch không biết từ đâu lấy ra con dao giải phẫu, mũi dao sắc bén, ngân quang lóng lánh, còn đeo lên một đôi găng tay y tế, cùng với những dụng cụ giải phẫu khác.
Lão tam nuốt nước miếng một cái, cô bé nhỏ nhắn như thế, cầm nhiều dụng cụ giải phẫu như vậy làm gì.
“Hì hì, chú à, bắt đầu nha.”
Lão tam nhìn dao giải phẫu sắc bén, trong lòng rụt rè, cái gì...!cái gì bắt đầu.
Lưỡi đao lưu luyến trên mặt lão tam, phảng phất một giây sau sẽ lập tức vạch phá da thịt.
Mà tim phổi của lão tam cũng nhảy lên rơi xuống theo từng đường múa lưỡi trên tay cô.
“Van cầu cô, đừng giết tôi, cầu xin cô, đừng, tôi...!đừng giết tôi, muốn tôi làm cái gì cũng được, đừng, xin cô, đừng giết tôi.” Máu toàn thân lão tam phảng phất đều phát lạnh, hắn bị hù đến mức nói năng lộn xộn, trong mắt hiện lên nỗi hoảng sợ phóng đại.
“Xuỵt, đừng nói chuyện.
Sẽ bắt đầu ngay.” Nhiễm Bạch đặt ngón tay lên môi, ra hiệu hắn không cần nói.
Mà lão tam càng thêm sợ hãi, hạ thân truyền ra mùi nước tiểu.
Nhưng lão tam cũng không đoái hoài nhiều như vậy, hiện tại hắn chỉ muốn tiếp tục sống.
“Cầu xin cô, bỏ qua tôi, bỏ qua tôi.”
Nhiễm Bạch nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của lão tam, trên mặt càng ngày càng hưng phấn.
Bản tính khát máu cất giấu bên trong triệt để bộc phát.
Lưỡi dao lạnh buốt vạch phá da thịt, tiến vào thân thể, huyết dịch tràn ra khắp nơi, nhuộm đỏ áo sơ mi của lão tam.
Mũi đao chậm rãi đi vào trái tim, nụ cười trên mặt Nhiễm Bạch càng điên cuồng.
Đau, đau không gì sánh nổi, lão tam muốn giãy dụa một chút, lại giống như có người lột da của hắn xong rồi rải muối lên.
Trái tim máu me đầm đìa đập từng nhịp trong tay Nhiễm Bạch.
Đến lúc chết lão tam vẫn mở to hai mắt nhìn, chết không nhắm mắt!
“A, chú à, tim của chú là màu đỏ sao.”
Nhiễm Bạch nghiêng đầu, trong mắt lộ ra nghi hoặc không hiểu, chỉ là cô không rõ ràng lắm, vì sao con người bẩn thỉu như vậy mà trái tim vẫn có màu đỏ chứ.
Thật… thật không tốt.
Những người còn lại kinh hồn táng đảm nhìn một màn máu tanh, có chút không chịu đựng nổi trực tiếp nôn tại chỗ.
Biến thái! Cô là cái đồ biến thái, là đồ điên!