Kỷ Đào

Chương 19: Chương 19: Kỷ - Ngư dân - Đào




Bốn ngày trước.

Nói là ở lại cùng nhau làm bài, nhưng Tưởng Minh Vũ căn bản không tĩnh tâm nổi.

Hắn nhịn không được nghiêng đầu nhìn Kỷ Đào ngồi bên phải hắn. Kỷ Đào đang suy nghĩ đề bài, nắp bút chống lên gò má, đôi môi đỏ tươi hơi chu ra như đang đợi ai đó đến hôn lên. Lại còn khá chăm chỉ, hai mắt không thèm chớp, xem ra cậu thật sự rất xem trọng việc học, ở một bên ánh mắt sắc bén của Tưởng Minh Vũ như muốn tạc ra một cái động, trắng trợn đảo qua đảo lại trên người cậu mà cậu không hề phát hiện ra.

Một hồi sau mới ngẩng đầu lên, bất thình lình chạm phải ánh mắt của Tưởng Minh Vũ, mím môi cười cong mắt.

"Cậu nhìn tớ làm gì đó?"

Tưởng Minh Vũ quẫn bách mà hốt hoảng quay đầu nhìn lên vết mực trên giấy bị hắn dây ra lúc thất thần: "Không có gì."

Kỷ Đào dán lại gần, cánh tay bên ngoài tay áo ngắn của hai đứa chạm vào nhau, cảm xúc ấm nóng nơi tiếp xúc lan từ cánh tay ra toàn thân, Tưởng Minh Vũ cũng theo đó nóng lên, hai má nóng hầm hập như vừa phơi nắng suốt cả ngày tam phục (*).

(*) Ngày Tam phục: là ngày nóng nhất trong năm

"Làm tớ sợ ghê." Kỷ Đào nói, hàm răng trắng như ốc thoắt ẩn thoắt hiện giữa đôi môi hồng nhuận đầy đặn, dứt lời, quay đầu tiếp tục chìm đắm trong mớ bài tập trên tay.

Tưởng Minh Vũ bị cậu cười đến hoảng thần, suy nghĩ lại nhịn không được bay xa. Là bạn cùng lớp, tuy Kỷ Đào có thành tích ưu tú nhưng không phải là mọt sách, diện mạo xuất chúng, gia cảnh ưu việt, thành tích xuất sắc, bất luận điều gì cũng có thể làm cậu có sự kiêu ngạo của một tư sản, đối nhân xử thế cũng không kiêu căng, chỉ bởi một nụ cười linh động xinh đẹp đã mang loại thần thái hấp dẫn tất cả mọi người

Cái người mà buổi tối gửi ảnh cho hắn thì hoàn toàn ngược lại, thân thể lõa lồ, ánh sáng ám muội, mỗi lời nói cử chỉ đề không thèm để ý, như là chắc chắn Tưởng Minh Vũ nhất định sẽ thành thục mà mắc câu.

Nghĩ đến loại câu dẫn trắng trợn này, toàn thân Tưởng Minh Vũ đều nhịn không được căng thẳng, con số trước mắt đều biến thành trùng bọ bò loạn trên trang đề, đầu óc mờ mịt không làm bài vô, đây có lẽ là vì chủ nhân của những bức ảnh đó ngồi cách hắn không đến 10cm.

Đúng rồi, hắn vẫn còn thích người này nên không dám trực tiếp nói ra. Tưởng Minh Vũ mạnh mẽ đứng dậy, che che dấu dấu mà cầm điện thoại nhấn vài cái, "Trong nhà tôi đột nhiên có việc, phải về gấp."

Kỷ Đào ngạc nhiên, "Rất gấp sao?" Tưởng Minh Vũ tùy tiện gật đầu, "Phải, lỡ quên mất, hiện tại phải về ngay."

"Ò, được rồi, trên đường cẩn thận." Kỷ Đào mất mác cắn môi, còn chưa kịp hỏi một câu đồ ăn mua về phải làm sao, đối phương đã gấp gáp mà đi rồi.

Tưởng Minh Vũ chật vật lên taxi, đấm một đấm trút giận lên đệm ghế ngồi mềm mại, dọa cho tài xế phía trước sợ nhảy dựng, hắn nói câu ngại quá rồi ngồi yên ở ghế sau, yên lặng tự hận bản thân cứ ỷ rằng mình có thể cầm được buông được, kết quả lại bị trêu đùa đến mị đầu.

Lúc mới nhận được ảnh chụp hắn rất hầu như không dám nhìn điện thoại, mỗi ngày đều phỉ nhổ bản thân rõ ràng là có crush rồi mà lại "chào cờ" với người khác, thậm chí còn không tự chủ được mà liên hệ bọn họ lại với nhau.

Thời điểm khi hắn xác định được người này chín phần mười là Kỷ Đào thì càng thêm rối loạn, vui sướng bất ngờ cùng giận dữ trộn lẫn vào nhau như sóng gầm gió cuốn mà càng quét mọi thứ làm cho hắn hít thở không thông. Những bức ảnh đó không còn là một đoạn code ngắn trên mạng nữa, tấm ảnh bằng phẳng giờ đây biến thành một người đứng sờ sờ trước mặt hắn, mà người đó còn là người hắn thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay.

Tưởng Minh Vũ không thể kìm nén được phản ứng sinh lý của bản thân, những thứ như đôi chân trắng tinh tế, cặp đào đẫy đà, toàn bộ đều thuộc về Kỷ Đào người này. Bởi vì quá mức kích động hắn đã quên tự hỏi rằng vì sao Kỷ Đào lại có một đôi thỏ trắng mềm như bánh bao, mà ngược lại mừng thầm nghĩ rằng Kỷ Đào hẳn là cũng thích hắn đi, nếu không sao lại gửi nhiều ảnh như thế? Hắn quả thực rất hối hận vì bản thân qua loa đại khái block đi số điện thoại mà cậu dùng để gửi tin nhắn quấy rối, rồi tiện thể xóa hết tất cả ảnh trong lịch sử chat.

Dù rằng đã nỗ lực kiềm nén đi tâm tình của bản thân, nhưng lại không nhịn được mà ác ý nghĩ rằng, hắn bị che mắt lâu như vậy, biết bao nhiêu đêm, trong giấc mộng kể cả là một đêm bình thường nhất cũng chỉ loạng choạng nhìn thấy thân ảnh mơ hồ ám muội, tinh dịch cùng mồ hôi lẫn vào nhau kết lại thành giấc mộng xuân kỳ quái tước đoạt đi giấc ngủ của hắn ―― có một dạo loại chuyện này đi vào giấc mơ làm hắn muốn chạy trốn. Hắn phải trả đũa Kỷ Đào, là một học sinh cấp ba bình thường, làm sao mà cậu có thể có hai mặt như thế, làm sao có thể lẳng lơ đến vậy?

Hắn hận không thể ngấu nghiến toàn bộ da thịt trắng bóng kia, ở trong những tấm ảnh, ở trong giấc mơ, mọi dịch thể dính nị, hay tư thế giao hợp, hắn đều muốn cùng Kỷ Đào thử qua một lượt, đột nhiên hoàn hồn, Tưởng Minh Vũ bị mớ suy nghĩ đê tiện này dọa cho sợ bay, tư duy logic đã sớm chạy xa 1.800m, thế nhưng vẫn không hề giả trân mà thở phì phò để bản thân tỉnh táo lại. Hắn đứng ngồi không yên, như miệng núi lửa ẩn mình dưới lớp đất mỏng manh, huyết dịch nằm trong mạch máu sôi ùng ục chực dâng trào như nham thạch, đến hắn cũng không biết khi nào ngọn núi lửa này sẽ phun trào, tro bụi cùng nham thạch sẽ ùn ùn kéo đến nuốt chửng lấy đô thị phì nhiêu bên cạnh núi.

Cũng không còn cách nào khác, đây chính là tự em tìm lấy.

Thứ hai.

Tưởng Minh Vũ đi đến phòng chủ nhiệm nhận lại bài trắc nghiệm tuần trước, hắn không hề trì hoãn mà đứng hạng nhất, Kỷ Đào hẳn là hạng hai. "Tưởng Minh Vũ, đã hoàn toàn hết dị ứng chưa?" Mới cuối tháng 10 mà thầy chủ nhiệm đã cầm trên tay cốc trà nóng hầm hập, xuyên qua làn sương mờ mịt cười haha hỏi hắn.

"Không sao nữa rồi, thưa thầy." Tưởng Minh Vũ trả lời.

"Không có việc gì là được, lần này vẫn đứng đầu à, không tồi, tiếp tục duy trì." Thầy chủ nhiệm cổ vũ nói, "Lần này đứng thứ hai là Kỷ Đào, kém hơn em một chút, nhưng mà có thể trong vòng một tháng lọt vào top 3 của lớp, công sức chắc chắn không hề nhỏ."

"Vâng, cậu ấy rất chịu khó." Nhắc tới Kỷ Đào, Tưởng Minh Vũ đánh giá đúng trọng tâm.

"Quan hệ của các em không tồi nhỉ? Lần trước lúc em bị dị ứng, không biết em ấy lấy số điện thoại và địa chỉ của em từ ai, gấp gáp xin nghỉ rồi chạy luôn, bộ dạng y hệt như chàng vợ nhỏ." Thầy chủ nhiệm chọc ghẹo, "Trốn ở đằng sau phòng học gọi điện thoại mà cứ nghĩ chỗ đó là góc chết của camera nữa chứ, đều bị thầy thấy hết rồi. Nhưng mà lần này thành tích không tệ, thầy cũng không so đo nữa, em về nói với em ấy một tiếng, lần sau sẽ không được du di nữa đâu."

"Vâng, em cứ nghĩ là cậu ấy lấy được số từ thầy ạ." Tưởng Minh Vũ hiếm thấy cười cười với thầy chủ nhiệm, "Thưa thầy, sắp đến tiết rồi, em xin phép đi trước."

Thầy chủ nhiệm rất ít khi thấy được Tưởng Minh Vũ biểu đạt cảm xúc của bản thân ra ngoài như vậy, ông kinh ngạc nhướn mi, khoát tay, nhìn Tưởng Minh Vũ đẩy cửa ra, thân ảnh biến mất ở cuối hành lang, sau đó tiếp tục vùi đầu vào chữa bài kiểm tra trên bàn làm việc.

Buổi tối sau khi về nhà Tưởng Minh Vũ trước hết mò lại block list trên điện thoại, hắn muốn ghi nhớ lại tất cả các số điện thoại đã bị hắn block đi.

Di động bỗng nhiên rung lên một cái, là tin nhắn của Lý Hiến Tông. "Lớp 12 có 1 cô muốn xin Wechat của mày, cho hay không?" Tưởng Minh Vũ định trực tiếp từ chối như mọi lần, đột nhiên khung chat lại nhảy ra thêm một tin nhắn.

"Dạo này hoa đào nở dữ ta, nói chuyện với người trường kia thế nào rồi?"

Tưởng Minh Vũ ngạc nhiên, rồi giống như nắm được điểm mấu chốt, trực tiếp bấm gọi cho Lý Hiến Tông, chuông reo được vài giây bên kia đã nhấc máy.

"Uầy, còn đặc biệt gọi điện luôn?" Lý Hiến Tông không não cợt nhã, "Tiến triển có vẻ không tồi?"

"Trường khác muốn lấy số của tao hả? Hồi nào? Sao tao không có ấn tượng." Tưởng Minh Vũ giọng điệu nghiêm túc, hắn luôn luôn không thích bạn học tùy tiện tuồn phương thức liên lạc của hắn ra ngoài.

"Mày quên rồi? Hồi tháng trước lúc chơi game đó, tao có hỏi mày."

Chơi qua mic game thì làm gì có ghi lại lịch sử, ngay cả chính Tưởng Minh Vũ cũng có chút hồ đồ, chắc hẳn là đã thuận miệng đáp ứng rồi quên mất: "Lúc nào?"

"Shhh, để tao nhớ, hình như là ba bốn ngày sau khai giảng? Là một nam sinh ở Thập Tam Trung, tên là Lý Ngạn, lúc đó nói là xin giùm bạn."

Thập Tam Trung, cũng là trường học của Kỷ Đào, nếu hắn nhớ không lầm, tấm ảnh đầu tiên hắn nhận được là vào ngày thứ tư sau khai giảng, hắn luôn nghĩ rằng bởi vì một tuần sau Kỷ Đào mới chuyển đến nên chưa bao giờ liên hệ hai người lại với nhau.

"Đã biết, trước hết đừng cho nữ sinh kia số tao."

"Biết ngay là mày sẽ không cho, mà tao nhắc mày cái này, cái người Thập Tam Trung kia lúc đó cũng xin số của không ít người, Hàn Kỳ Tụng cũng có mặt trong đó, thêm một vài người ở các lớp khác nữa, tất cả đều hơi bị đẹp đó." Lý Hiến Tông níu kéo Tưởng Minh Vũ đang chuẩn bị cúp điện thoại lại, trào phúng một câu, "Kiểu này là muốn quăng lưới rộng à? Cũng không biết bắt được mấy con cá đây." Dù cho âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn bị Tưởng Minh Vũ nhạy bén nghe được.

"...?" Tưởng Minh Vũ đần cả người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.