Tưởng Minh Vũ trầm mặc, ngón tay đang cầm ly sứ bởi vì dùng lực quá mức mà trắng bệch, hắn thậm chí không biết phải mở miệng như thế nào.
Đây là lần đầu tiên hắn đến nhà người thầm thương, vừa khẩn trương vừa kích động, ở trên taxi lo lắng bứt rứt không biết đặt tay chân ở chỗ nào. Mà sau khi hắn nghe được sự tình bắt đầu từ khi Kỷ Đào giúp Liêu Kỳ giải vây đến lúc hai người quen biết nhau, từ cổ họng đến toàn thân hắn như bị đóng đinh, cứng đờ một câu cũng nói không được. Chẳng qua là Kỷ Đào bởi vì bảo vệ bạn học mà chấp nhận chuyển trường. Kể từ câu đầu tiên nói ra, Tưởng Minh Vũ đã đoán ra được chuyện này có thể sẽ đi theo hai hướng, bọn họ sẽ trở thành đôi bạn thân thiết khắng khít, hoặc sẽ trở thành đôi tình nhân gắn bó như keo như sơn.
Kỷ Đào rất tri kỷ giải thích: “Lúc ấy làm ra loại chuyện thế này không hề xuất phát từ cảm tình gì hết, vốn chính là tớ tùy hứng đến ký túc xá gọi cậu ấy lên sân thượng với tớ, suy cho cùng thì tớ không đúng. Nếu nhà tớ đã cho tớ hưởng thụ một ít đặc quyền, dùng một lần chuyển trường này để bảo vệ bạn học thì cũng không lỗ gì cả.“. Tiên Hiệp Hay
“Về phần bạn gái Liêu Kỳ, hẳn là đã nghe được một ít lời đồn phong phanh. Bọn tớ chỉ là bạn cùng bàn có quan hệ khá tốt mà thôi.”
“Vậy sao cậu lại block cậu ta?” Tưởng Minh Vũ nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào. Toàn bộ chuyện này đơn giản như vậy hắn thậm chí không cần phải phân tích thật kỹ, thế nhưng hắn lại vắt hết óc cũng không tìm được một kẽ hỡ nào để nói đến. Hắn cứ nghĩ Liêu Kỳ là bạn học khá quan trọng với Kỷ Đào, ắt hẳn cậu sẽ cảm thấy mất mát, tiếc nuối hoặc là thương xót, thế nhưng nhìn cậu bây giờ chẳng có gì ngoài sự bình tĩnh.
“Hả, cậu ấy giống như là thích tớ. Khi nãy tớ không nói à?”
Không có. Tưởng Minh Vũ dưới đáy lòng yên lặng trả lời. Hắn ngồi bên cạnh Kỷ Đào, chiếc gối ôm mà hắn dựa vào là một cặp với chiếc gối Kỷ Đào đang ôm. Hắn nhìn Kỷ Đào từ trên xuống dưới, Kỷ Đào thì đang nhìn chằm chằm điện thoại, vẻ mặt lúc nói ra câu “Cậu ấy giống như là thích tớ” yên tĩnh như mặt hồ bình phẳng, hàng mi nhỏ dài phủ lên đôi má trắng như vỏ sò một bóng râm màu xám nhạt.
“Ăn gì giờ đây? Khó chọn quá đi. Cậu không thể ăn cay, hay là gọi cháo đi?”
Tưởng Minh Vũ không mở miệng một lúc lâu, Kỷ Đào ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Sao không nói gì rồi?” Nụ cười ánh lên vẻ quan tâm mềm mại.
“Cậu không ngại việc cậu ta thích cậu sao?” Tưởng Minh Vũ nghèn nghẹn cổ họng, đột nhiên thở không ra hơi, thanh âm khàn khàn, một câu vỡ ra thành vô số mảnh âm thanh nhỏ.
Vẻ mặt Kỷ Đào kinh ngạc.
“Thích thì sao, không thích thì thế nào? Đây là tình cảm của cậu ấy, tớ đã từ chối rồi. Cậu ấy cũng đã quen bạn gái.” Kỷ Đào thản nhiên nhìn thẳng Tưởng Minh Vũ.
Không thể thế nào hết. Mọi chuyện y như Tưởng Minh Vũ dự đoán, Liêu Kỳ thích Kỷ Đào, chỉ là chưa kịp bộc bạch cõi lòng Kỷ Đào đã chuyển trường, vả lại sau khi biết được bối cảnh nhà Liêu Kỳ rồi thì cũng lựa chọn cắt liên lạc. Đây là đơn phương cự tuyệt, Kỷ Đào hoàn toàn đứng ở điểm xuất phát của bản thân giúp đối phương suy xét về tương lai, nhanh chóng dứt khoát chặt đứt mọi quan hệ của cả hai, thậm chí còn không cho Liêu Kỳ có thời gian để giải thích cùng vãn hồi.
Mãi đến ba tháng sau, khi hai người lần đầu tiên điện thoại được gọi thông, Liêu Kỳ không thèm để ý đến việc bạn gái cậu ta cũng ở đấy mà hèn mọn năn nỉ Kỷ Đào gặp mặt, tựa hồ căn bản không sợ hãi, cũng không hề để ý đến ánh nhìn của người bên cạnh về mình. Mà Kỷ Đào hoàn toàn không có bị đối phương đả động, thậm chí sau khi nói hết mọi sự tình thì thở dài một hơi như trút được gánh nặng.
Tưởng Minh Vũ tuy là người ngoài cuộc của sự việc này, nhưng hắn lại nhịn không được đứng ở góc độ của Liêu Kỳ suy nghĩ, tâm tình lúc đó của cậu ta như thế nào. Lúc Kỷ Đào vươn tay ra giúp đỡ hắn, lúc Kỷ Đào giúp hắn dung nhập vào trường mới, trong đêm khuya bọn họ trộm lẻn ra ngoài ký túc xá, hay khi cùng nhau khoát ánh trăng lên vai ngồi trên sân thượng nói chuyện phiếm.
Nếu như lúc ấy thầy giáo không đột nhiên xuất hiện, Kỷ Đào sẽ không chuyển trường, Liêu Kỳ sẽ không nói ra gia cảnh khó khăn của bản thân, mà đêm sẽ càng dài, tình cảm thầm lặng của Liêu Kỳ cũng sẽ càng kéo dài thêm.
Mà hiện tại Tưởng Minh Vũ thậm chí không biết được bản thân nên khóc hay nên cười, Kỷ Đào quả quyết cự tuyệt khiến hắn vui vẻ, nhưng hắn lại nhịn không được dung nhập bản thân vào câu chuyện, liệu hắn sẽ trở thành Liêu Kỳ thứ hai chăng?
“Có phải tớ nói chưa rõ không?” Kỷ Đào nhìn sườn mặt của Tưởng Minh Vũ, sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt trôi chảy, thế nhưng khóe miệng lại đang xụ xuống, “Sao lại không vui rồi?”
Kỷ Đào chống tay lên đầu gối Tưởng Minh Vũ, ưỡn người qua nói chuyện với hắn.
“Sin lũi mà, ngày đó là tớ sai, bây giờ còn giận sao? Cậu đừng giận nữa có được không?” Kỷ Đào tay chống lên đầu gối Tưởng Minh Vũ, thanh âm như chiếc lá liễu non tơ vừa nhú, mềm mại như thể được ôm lấy bởi làn nước trong trẻo êm dịu.
“Tôi...không có giận nữa.” Tưởng Minh Vũ gian nan trả lời. “Thật không? Không gạt tớ chứ?” Kỷ Đào hỏi.
“Không có.”
Kỷ Đào không nói chuyện, Tưởng Minh Vũ có thể cảm giác được ánh mắt cậu cách khoảng không tinh tế lướt qua hai má hắn. Hắn lén ngưng thở, tạo cho nội tâm đang bất an một nơi để tạm thời trốn tránh.
“Tưởng Minh Vũ, cậu và cậu ta không giống nhau.” Kỷ Đào đột nhiên mở miệng, không đầu không đuôi nói một câu, rõ ràng ngày hôm trước còn còn đang đoán già đoán non tính hướng của Tưởng Minh Vũ, hiện tại lại không tự chủ được nói ra lời nói tựa như tỏ tình, phá vỡ đi khoảng trầm lặng dài dẵng này, chỉ bởi vì cậu nhìn thấy được trong đôi ngươi đen kịt của Tưởng Minh Vũ chỉ chứa thân ảnh của một mình cậu.
Tưởng Minh Vũ lúng túng nghiêng đầu, hắn bị chọc thủng tâm sự không chút lưu tình, thế nhưng tảng đá treo trong lòng của hắn nhờ vậy mà rơi xuống. Bọn họ làm sao mà giống nhau được, hắn sẽ không bởi vì tình yêu mà đánh mất bản thân, cũng sẽ không nhu nhược như Liêu Kỳ, hắn vĩnh viễn sẽ không bỏ người hắn thương ở lại một mình.
Hắn cũng muốn tin rằng bản thân là một sự tồn tại đặc biệt trong lòng Kỷ Đào.
“Đi, đi đến phòng tớ nào, đồ ăn đặt ship phải chờ một hồi nữa mới đến.” Kỷ Đào nhanh tay túm hắn.
“Cậu ta còn muốn phương thức liên lạc của cậu.” Tưởng Minh Vũ cầm tay Kỷ Đào đứng lên, cái này mới là vấn đề hắn để ý nhất, lúc nói ra câu này có chút ngại ngùng vì vượt giới hạn.
“Nhưng tớ đã sớm từ chối cậu ta rồi, tớ không thích, cũng sẽ không thích cậu ta.” Biểu tình Kỷ Đào nghiêm túc chưa từng thấy, “Cậu ta đã có bạn gái, chứng tỏ rằng cậu ta không muốn trở thành kẻ lạc loài của xã hội.” Kỷ Đào rất hiểu Liêu Kỳ, yêu thích cậu của Liêu Kỳ chẳng qua là đang phản kháng với gia đình, cậu ta xem Kỷ Đào như là hình mẫu của bản thân trong mộng tưởng. Từ khi lựa chọn kết giao với một cô gái, cậu ta cũng biết rằng phần cảm tình này đã trở thành một thứ gì đó mà cậu ta không thể giữ lấy được nữa.
“Vậy lỡ cậu ta cứ quấn lấy cậu suốt thì làm sao bây giờ?” Tưởng Minh Vũ dường như đang oán trách dỗi ra một câu, thanh âm bộc bạch hết mọi bất an trong lòng.
“Đáng sợ vậy cơ à? Vậy cậu phải bảo vệ tớ đó.” Kỷ Đào ngữ khí khoa trương, ngón tay đang nằm trong lòng bàn tay ấm áp khô ráo của Tưởng Minh Vũ gãi gãi.
Trái tim của Tưởng Minh Vũ cũng như bị gãi theo, dòng điện ngứa ngáy tê dại lan ra khắp toàn thân hắn, hắn có chút lâng lâng sửng sờ đứng tại chỗ, nhìn theo Kỷ Đào vén lên tấm màn ngăn bên hông phòng khách nhẹ nhàng như hoa đi vào.
Hắn sẽ mà. (