Ma Cungg
“Cái gì? Huynh muốn tấn công Tiên giới. Trời ơi, ca ca tốt của ta ơi! Làm ơn đi, muội xin huynh đừng làm vậy mà” Lan Châu không thể tin những điều mình nghe thấy, ca ca nàng bị làm sao thế này?
“Ta đã quyết rồi, ai cũng đừng hòng ngăn cản, kể cả muội...” hắn chỉ liếc mắt nhìn nàng rồi tạo ngay một kết giới nhắm đôi mắt đẹp lại, tựa như rất muốn ngủ.
Không xong rồi, người có thể khuyên nhủ ca ca thì chẳng biết tung tích. Bảo nàng phải làm sao?
“Huynh à, muội xin huynh, đừng làm như vậy! Chúng ta làm thế chẳng khác nào tự mình hủy diệt mình.” Lan Châu khó có thể khuyên được ca ca.
“Đi ra ngoài đi, muội đừng có nhiều lời.” hắn thay đổi sắc mặt, nữ nhân thật phiền phức (Uyên Trâm: phiền phức mà ai cũng yêu kia kìa..)
“Huynh thật đúng là...”
Tức lắm rồi, Lan Châu phóng nhanh ra khỏi phòng của Ngạo Thiên, huynh ấy muốn chết, ừ...chết đi!
. . . . . . . . . .
“Tiểu thư, người làm sao vậy, thánh quân lại chọc người nữa sao” A Trân là nô tỳ theo hầu hạ Lan Châu từ nhỏ khẽ hỏi.
“Ta cũng hi vọng huynh ấy là đang nói đùa. Nhưng mà lần này là sự thật.” giọng nói ỉu xìu, hoàn toàn mất hứng của Lan Châu khiến A Trân buồn bã lây.
“Tiểu thư, người khuyên không được Thánh quân sao?” A Trân dè dặt hỏi.
“Ta không có khả năng đó. Người có khả năng đó là Ngũ công chúa trên tiên giới kìa. Nhưng mà bây giờ, tỷ ấy mất tích rồi!” điều đó với nàng cũng đồng nghĩa là đã hết hi vọng ngăn cản.
Mà nàng đâu biết rằng, chính là vì Uyên nhi nên Ngạo Thiên hắn mới muốn tấn công Tiên giới.
. . . . . . . . . . . . . .
“Uyên nhi, muội nhớ tỷ không? Là Huyền nhi đây.” kiếp này nàng là đại công chúa nước Thục. Đã lâu lắm rồi, mới tìm về được Uyên nhi.
“Tỷ tỷ, đã lâu không gặp! Nhưng đây là đâu? Sao muội lại ở đây vậy.” Uyên nhi lắc lắc đầu, nàng còn nhớ là đang đi trên phố bỗng trời đất tối sầm, rồi sau đó...
“Đây là Hoàng Cung Thục quốc. Muội bị ngất giữa đường, cũng may là hôm nay tỷ xuất cung chơi. Nếu không người cứu muội chắc không phải tỷ rồi.” Huyền nhi tươi cười nói, nhưng mà khuôn mặt này không giống của Uyên nhi. Tuy có xinh đẹp, mà lại rất sắc sảo, toát lên một vẻ yêu mị.
“Hoàng cung Thục quốc, tỷ làm phi tần của Hoàng đế à!?” nàng kinh ngạc, tỷ tỷ nàng sao lại làm phi tần của đế vương nhân gian được. Không phải tỷ ấy có nhân duyên với Lưu Quang ca ca a...
“Đồ ngốc, tỷ tỷ là công chúa của Thục quốc. Quang ca ca là trọng thần của 'cha' tỷ - Lý Hạo.” Huyền nhi không khỏi cười cười, muội muội nàng ngây thơ quá độ.
“À, muội biết rồi! Mà muội cảm nhận ở gần đây có rất nhiều linh lực của các tỷ muội. Tứ tỷ, Lục muội...” thật sự là rất quen thuộc, nhớ bọn họ chết được.
“Các muội ấy cũng đang ở Thục quốc. Chúng ta cũng thường xuyên gặp nhau lắm..họ mà biết ta tìm được muội về hẳn sẽ vui mừng lắm đây.” Huyền nhi vui đến không thể khép nổi miệng lại. Uyên nhi của nàng, cứ tưởng rằng đã không còn thấy mặt rồi chứ.
“Muội cũng rất vui...”
Uyên nhi cứ như một người khác vậy. Cách nói chuyện hoàn toàn thay đổi rồi...
Tuy tiên khí quen thuộc, nhưng Huyền nhi cảm thấy người trước mặt rất xa lạ.
“Muội muội, nghỉ ngơi chút đã. Tỷ thấy muội gầy gò xanh xao lắm đó!”
“Đa tạ tỷ, muội không sao. Nằm trong đây mãi cũng không có gì vui. Tỷ cho muội ra ngoài dạo chơi nha.” Uyên nhi nắm lấy tay áo của nàng lay lay. Khó có thể nói không.
“Được rồi, Minh Tuệ dẫn Uyên cô nương đi dạo quanh hoàng cung đi. Nhớ, sập tối phải đưa người về.”
Minh Tuệ nghe lệnh rồi vội bước đến đỡ tay Uyên nhi dẫn nàng đi.
Ngự hoa viên trong cung thật rộng, đi mãi vẫn thấy chỉ toàn là hoa.
“Nè, trong cung có nơi nào khác để vui chơi không? Cứ dạo mãi thế này, ta thấy rất chán a...!” nàng quay sang Minh Tuệ hỏi.
“Cô nương, trong cung khác với bên ngoài. Không có chỗ nào đáng lui đến cả.” Minh Tuệ cũng khá thẳng thắng, bởi vì thật sự Đại công chúa cũng không thích ở trong cung làm một công chúa cành vàng lá ngọc.
“Vậy ư? Thật buồn..” Uyên nhi thở dài thườn thượt, chuyện về tên thánh quân ma giới kia, nàng vẫn không thể quên.
Muốn làm gì đó để lãng quên hắn, nhưng xem ra việc này với nàng thực khó lắm...
“A, Uyên nhi...cuối cùng muội cũng về rồi. Tỷ tỷ đợi muội lâu lắm đó. Hôm gặp nhau ở Thủy Hồ tỷ vẫn không nghĩ đó là muội!” Lục nhi hiện thân từ một làn khói xanh, ánh mắt không giấu nỗi hạnh phúc.
Minh Tuệ chợt giật mình, nữ tử áo xanh này, là tiên hay yêu? Biến hóa thật khôn lường!
“Kìa, tiểu cô nương! Bổn công chúa là Tứ tiên tử trên Thiên Đình. Không phải yêu quái, cô đừng sợ nhé.” Lục nhi nhìn sang Minh Tuệ giải thích, không nói sợ nàng ta sẽ đồn ầm lên mình là yêu quái...thì khổ.
“Nô tỳ đã hiểu. Đúng là tu mấy kiếp mới gặp được tiên nữ như người.” Minh Tuệ lấy lại vẻ bình tĩnh nhìn Lục nhi cười nhẹ.
Nhưng Lục nhi nàng chợt sửng sốt, Ngũ muội của nàng từ khi nào lại học được tính cách điềm tĩnh như thế?
“Uyên nhi, muội sao vậy? Sao lại không nói chuyện với tỷ tỷ?”
“Tỷ không có hỏi gì mà, muội đâu biết gì đâu mà trả lời.” Uyên nhi đưa mắt phượng xinh đẹp ngước nhìn Tứ tỷ của nàng, trong ký ức kia...tứ tỷ là một người điềm tĩnh mà.
“À...tỷ xin lỗi! Muội lúc này ở đâu. Sao lại xuất hiện trong hoàng cung Thục quốc.”
“Nghe tam tỷ nói, muội bị ngất bên đường nên được tỷ ấy đưa về cung...” chuyện bị ngất nàng cũng rất hoang mang đây, rõ ràng là đang đi trên phố kia mà.
“Bị ngất? Sao có thể chứ? Chúng ta không thể bị ngất trừ khi tiên lực đã bị người khác phong ấn một phần. Nhưng những người có thể phong ấn tiên lực chỉ có kẻ đứng đầu Thiên giới và Ma giới.”
Lục nhi chợt nhận ra, sức mạnh đang phong ấn tiên lực không phải xuất phát từ tiên môn.
Vậy chỉ còn một khả năng “Nam Cung Ngạo Thiên”
Buột miệng nói ra bốn chữ kia khiến Uyên nhi chợt như muốn ngất đi.
“Muội nói thánh quân Ma giới, nhưng hắn với muội...” Lục nhi nói chưa dứt câu liền bị Uyên nhi cắt lời.
“Muội và hắn không có liên quan gì cả. Đừng, nhắc đến hắn nữa, van xin tỷ, van tỷ...” Uyên nhi như nghẹn lời, nàng đang muốn quên đi, hà cớ gì bọn họ cứ phải nhắc lại chứ.
Lục nhi chực khóc, tại sao muội muội nàng lại khổ như thế. Đường tình duyên kia, rõ ràng là không hề bị ngăn cách. Cớ gì lại lận đận như này.
“Được, tỷ không nhắc đến hắn nữa. Chúng ta về thôi”
Trên suốt đoạn đường đi, chẳng ai nói với ai câu nào. Lục nhi cứ ngẩn ngơ nghĩ về tên Trọng Tuấn đáng yêu kia, ngày ngày hắn bám riết lấy nàng, mà lúc này nàng nỡ vứt hắn ở Hoa Sơn phái tu tiên mà bỏ đi một mình.
Không biết lúc gặp lại, hắn liệu có còn giữ được dung mạo trẻ trung? Hay biến thành một lão già rồi, nếu là lão già thì nàng sẽ tìm kẻ khác để yêu.
“Này, Tứ tỷ, tỷ đi đâu vậy. Tẩm cung của Tam tỷ phía này mà!” Uyên nhi để ý thấy tứ tỷ của nàng rất lạ thường. Cứ cười cười nãy giờ, thật chẳng giống tỷ ấy gì cả.
“A, đúng rồi. Chắc tỷ nhớ nhầm thôi, nhớ nhầm thôi..” xíu nữa là để muội ấy nhìn ra được điều kỳ lạ rồi.
Về đến tẩm cung của Huyền nhi, Lục nhi cùng Uyên nhi không khỏi cảm thấy có gì đó lạ lạ.
Trong phòng xuất hiện một nam tử đẹp như hoa. Đôi môi bạc quyến rũ với ánh mắt sắc lạnh - vừa nhìn thôi cũng nhận ra được đó chính là Trúc thần ca ca Lưu Quang.
“A, Quang ca ca, đã lâu không gặp. Huynh chắc là vẫn khỏe chứ?” Lục nhi mím môi nhìn Lưu Quang, thấy sắc mặt hắn vẫn không đổi, nhưng ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng.
“Sắp có một trận thiên biến rồi. Chúng ta phải nhanh chóng trở về Thiên đình trợ giúp thôi...” Lưu Quang thấp giọng đầy lo âu, Thiên biến này làm sao có thể nói là liên quan đến Ngạo Thiên cho Uyên nhi nghe được đây. Muội ấy nhất định sẽ chịu không nỗi đâu.
“Thiên biến đến sớm vậy sao. Chẳng phải là trăm năm nữa mới đến kỳ hạn à?” Lục nhi thắc mắc hỏi, mẫu hậu có từng nói là còn khoảng trăm năm nữa mới đến Thiên biến mà.
“Thiên biến, không nằm trong tay lục giới chúng ta. Một viên Linh Châu nắm giữ mạng sống của nhân loại trong khắp lục giới. Nhưng Linh Châu không nằm trong tay chúng ta!” Lưu Quang chỉ đành nói sự thật, nhưng cũng rất biết tránh né không để Uyên nhi biết.
Huyền nhi dùng thiên lý truyền âm nói chuyện với Lục nhi “Tứ muội, Linh Châu đang nằm trong tay Ngạo Thiên. Hắn nói muốn diệt sạch Tiên giới...muội đừng nói cho Uyên nhi biết!”
“Gì chứ? Linh Châu đang ở chỗ Ngạo Thiên. Vậy thì có sao đâu, hắn với Uyên nhi chẳng phải là...” Lục nhi chau mày lại.
“Hắn dường như là đã không còn là Ngạo Thiên của trước kia nữa, con người này máu lạnh độc đoán. Tiên giới chúng ta chết đã gần trăm người. Phụ hoàng cùng mẫu hậu vô cùng lo lắng.” Huyền nhi tường tận kể lại cho Lục nhi những gì nàng biết, khiến Lục nhi sửng sốt.
Ngạo Thiên khác xưa, vậy cũng có nghĩa là hắn đã hoàn toàn nhập ma?
Nói là nhập ma thì vẫn không hẳn, nhưng gần đây hắn ra tay tàn độc hơn xưa, chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu, đoạt mạng nhanh chóng.
“Như vậy chúng ta phải làm sao? Không thể nói cho Uyên nhi được. Nếu nói ra nó nhất định sẽ chịu ko nổi.” Lục nhi lo lắng nói, nhưng nàng không biết từ khi nàng và Huyền nhi nói chuyện, Uyên nhi đã nghe hết tất cả.
Thì ra mọi chuyện là do chàng làm?
Vì sao chàng lại làm vậy?
Thử hỏi, nếu lúc đó nàng đủ dũng cảm nói rằng nàng cần có hắn.
Chắc có lẽ kết quả không thành ra như thế này.
Ngạo Thiên, chàng muốn một mình đối đầu với chúng tiên Thiên đình.
Vậy sao không để nàng cùng hắn chiến đấu như ngày đó...
“Uyên nhi, sắc mặt của muội không được tốt. Hay theo Minh Tuệ về phòng của tỷ nghỉ trước đi.” Huyền nhi thấy được sắc mặt xanh xao của Uyên nhi thì lo lắng không thôi.
“Được, muội đi trước. Tạm biệt mọi người..”
Nói rồi nàng xoay người dẫn theo Minh Tuệ về phía hậu viện. Xem như không biết gì về chuyện Linh Châu.
“Muội ấy có sao không? Huynh cảm thấy muội ấy khác xưa nhiều lắm.” Lưu Quang chép miệng rồi lại lắc đầu.
“Không phải riêng gì huynh mà bọn muội đều thấy như vậy. Lúc đó ở Thiên Trì muội ấy kiêu ngạo thế nào? Còn lúc này, người chúng ta thấy là một Uyên nhi yếu đuối.” Lục nhi cũng tiếp lời.
Chỉ có mỗi Huyền nhi là im tiếng, nàng thấy dường như Uyên nhi đã nghe được cuộc đối thoại giữa nàng cùng Lục nhi.
Sắc mặt ngày càng sa sút của Uyên nhi khiến nàng lo lắng không thôi.
Thật ra muội ấy đã nghe được gì chứ? Hi vọng chưa nghe chuyện về Ngạo Thiên.
. . . . . . . . . . . . . . . .
“Tiểu thư, Phương Sinh cầu kiến.” A Trân nói khẽ bên tai Lan Châu.
“Cho hắn vào đi.”
Phương Sinh vừa mở cửa đập vào mắt hắn là một cảnh tượng 'khó đỡ'.
Lan Châu nằm bơ phờ dưới năm sáu bầu rượu vỡ tan hết ra.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Phương Sinh vội chạy đến đỡ lấy nàng, thật chẳng ra làm sao cả.
Hết ca ca rồi đến muội muội...
“Buông ra...ta không có say. Ngươi đó, đến đây làm gì?” nàng đẩy mạnh Phương Sinh khiến hắn chút nữa ngã nhào ra mặt đất.
“Thuộc hạ đến là báo với người là có Bách Hoa tiên tử* đến tìm. Người có gặp không?”
*Bách hoa tiên tử: là tiên tử cai quản các loại hoa trong lục giới.
“Ả đến làm gì? Thôi bỏ đi, kêu ả đến đại điện. Lát ta sẽ đến..đi mau đi..” nàng lần mò đến bên giường nằm vật xuống, vờ ngủ.
Phương Sinh chỉ biết lắc đầu ngao ngán nhìn Lan Châu.
Bên ngoài Ma cung, Bách Hoa tiên tử đã đứng chờ gần nửa canh giờ rồi. Lan Châu kia nghĩ mình là ai chứ, hống hách thật.
“Bách Hoa tiên tử, đã để...cô nương đợi lâu rồi.” Lan Châu một thân hắc y mị hoặc, đôi môi đỏ như máu kiều diễm.
“Không sao, ta đợi cũng không lâu lắm. Hôm nay là đến để nói cho cô biết. Thiên đình đang chuẩn bị kế sách phòng bị Thánh quân các người tiến vào Nam Thiên Môn....” Bách Hoa tiên tử còn chưa nói xong thì đã bị Lan Châu chặn lời.
“Đến đây bán tin tức, nhưng ta nghĩ cô đến nhầm chỗ rồi. Ta chẳng hứng thú gì với việc này. Muốn thì đến tìm ca ca ta đi!” nói rồi nàng phất tay biến mất giữa làn sương, Bách Hoa tiên tử, hứ...chỉ là một kẻ tham sống sợ chết mà thôi.
“Ngươi...” Bách Hoa nghẹn lời. Lan Châu kia thật kiêu căng quá đi!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Tỷ tỷ, khi tỷ đọc được bức thư này, có lẽ muội đã đi rồi. Đến một nơi nào đó sống yên bình hơn. Muội không muốn vì muội mà tỷ phải nhọc tâm lo lắng, muốn giết ai cũng được. Nhưng muội cầu tỷ đừng hại chàng. Người mà cả đời này muội yêu đến cuối cùng chỉ có chàng. Tỷ hãy hiểu cho sự ích kỷ của Uyên nhi...”
Cầm tấm giấy tuyên thành* đầy rẫy chữ viết trên tay. Huyền nhi nàng không thể nói gì hơn được nữa.
*Giấy Tuyên Thành: một loại giấy dùng để viết thư. Giấy màu trắng.
“Quang ca, chàng xem. Uyên nhi nó bỏ đi rồi. Thì ra lần trước thiếp cùng Lục nhi nói chuyện muội ấy đã nghe cả rồi...hức...” Đôi mắt của nàng đỏ hoe lên, những tiếng nấc nghẹn ngào cứ như thế vang lên từng hồi.
“Nàng bình tĩnh lại đi. Muội ấy có chủ kiến riêng của mình. Ta nghĩ muội ấy cũng không có dại dột mà suy nghĩ không thông suốt đâu.” Lưu Quang hắn cũng đang rất đau đầu, hết chuyện trên Thiên giới lại đến chuyện của Uyên nhi, bảo hắn làm sao đây?
“Làm sao thiếp không lo cho được, nó là muội muội của thiếp. Là muội muội, chàng có biết không hả?” nàng gào thét vào mặt hắn, cái tên này vô lương tâm quá!
“Ta biết rồi. Lúc này nàng muốn ta làm sao cho phải. Về Tiên giới phục mệnh hay ở lại đây hoàn thành xong lịch kiếp.” hắn nghĩ mãi không ra cách nên đành vứt củ khoai nóng này vào tay nàng vậy.
“Ta không cần biết, thích làm gì mặc chàng. Ta muốn đi tìm Uyên nhi về.” cứ thế nàng đẩy mạnh hắn ra một góc phòng, bỏ chạy về phía đại môn.
Hắn thi triển thuật pháp, đuổi theo nàng đến rừng Trúc ven núi Cửu Phong.
“Đừng hành động như thế. Nàng biết muội ấy ở đâu không?”
Thật hết cách, hắn cũng đành phải nhỏ giọng dỗ dành nàng.
“Thiếp...không biết!”
“Đúng, nàng không biết, vậy thì ngoan ngoãn theo ta về Thục quốc. Công chúa một quốc gia không thể mất tích được.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trường An thành
“Tiểu thư, người sao lại đến đây? Ma cung không tốt hơn chỗ này sao?” A Trân sắc mặt không được tốt cho lắm, không hiểu tại sao tiểu thư cô lại muốn đến nơi đây.
Lan Châu im lặng, nhắm mắt lại cảm nhận tiên lực quen thuộc kia. Dường như là của Ngũ công chúa mà..
“Sụtt, đừng làm phiền ta. Ngươi nhỏ tiếng thôi!”
“Tiểu thư...người đang tìm kiếm cái gì thế?” A Trân thều thào nói, đến độ âm thanh cũng khó có thể phát ra được.
“Ta tìm người quen.”
Người quen? Tiểu thư mà cũng có người quen ư? Thật vô lý.
Hai người họ, một chủ một tớ nối nhau đi trên phố. Dân chúng xung quanh khen không ngớt lời.
“Mỹ nhân này thật đẹp, nhưng hắc y nhìn cũng rất yêu mị..”
...
“A Trân, ta cảm nhận được rồi. Phía bên kia kìa.” Lan Châu chỉ tay về phía ngoại thành, rồi chẳng buồn để ý đến A Trân chạy như bay về phía đó.
“Nè, tiểu thư, đợi nô tỳ với..”
Chạy đến một đoạn, trước mắt bỗng xuất hiện một gia trang rộng lớn. Bảng khắc chữ vàng 'Lữ Gia Trang'.
Lan Châu không thèm để ý liền xông vào đại môn. Mặc cho bọn nô tài ngoài cửa có ngăn lại.
“Cô nương, xông vào nhà chúng ta. Cô muốn chúng ta gọi quan binh đến sao?”
Giọng của Lữ Vân vang lên đều đều, nhưng với nàng thì như gió thoảng qua tai vậy đó.
“Tránh ra! Tốt nhất đừng nên đùa với ta...”
“Hứ, một tiểu nha đầu. Mới tí tuổi đầu đã xinh đẹp như thế này. Nói đi, cô nương muốn gì? Lữ Vân nhất định sẽ vốc lòng giúp đỡ..” Lữ Vân híp đôi mắt nhìn nàng.
“Ngươi là đang muốn chết? Không tránh đường, đừng trách bổn cô nương ra tay độc ác.” đối với hạng nam nhân háo sắc nàng tuyệt không nương tay.
Vừa định động thủ, liền bị ngươi ngăn cản trước. Điều khiến nàng ngỡ ngàng nhất, đó là sức mạnh của một người nàng đang tìm kiếm - Uyên nhi.
“Cô nương...đừng ra tay với loại người thế này. Ta ngăn cản không phải vì giúp y. Mà là sợ bẩn tay cô nương thôi.” trong giọng nói không giấu được vẻ mỉa mai. Đừng nghĩ những chuyện hắn đã làm có thể che mắt được Uyên nhi nàng.
“Tỷ tỷ...” Lan Châu quên bẵng lúc nãy còn có ý định giết người. Vừa thấy Uyên nhi thì như thấy được cứu tinh vậy.
“Cô nương là...” trong khoảng ký ức kia, dường như có xuất hiện nữ tử này.
“Tỷ sao vậy. Muội là Lan nhi đây!” Lan Châu cứng người, tỷ ấy lại không nhớ nàng?
“Lan nhi? Chúng ta đã từng gặp nhau rồi a!?”
Không thể nào nhầm lẫn được, đây chính xác là Uyên tỷ. Cớ sao lại như chẳng hề quen biết nàng.
“Muội là tiểu muội của Ngạo Thiên ca ca. Tỷ không nhớ huynh ấy?” Lan Châu không nghĩ, nàng dù là vô tình hỏi, nhưng cũng đã chạm vào nỗi đau trong lòng Uyên nhi.
Nhưng nàng làm không hề gì, vội vàng nói “Lan nhi, có thể đưa ta đi gặp ca ca muội được chứ?”
“Tỷ...nói thật à!? Tốt quá, ca ca muội nhất định rất vui khi biết muội tìm được tỷ.” Lan Châu nhanh tay kéo nàng, dự là rời đi sớm nhưng nàng bất chợt rút tay rồi lui lại phía sau.
“Chờ đã, ta phải từ giả một người.” nàng sống ở nhân gian lâu như vậy, ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng. Muốn đi, trước phải vào nói với Di nương một tiếng.
Lan Châu nghe thế cũng mỉm cười đi theo sau nàng vào hậu đình.
“Di nương, Minh Nguyệt đi rồi. Người hứa với con phải sống cho thật tốt!” Lữ phu nhân nghe thế, nước mắt bỗng chực trào rơi xuống.
“Con vừa mới về, lại muốn bỏ lão bà này đi. Con chê chúng ta đối xử tệ bạc đúng không?”
Bị người hiểu lầm, nàng liền mở lời giải thích “Không phải, Minh Nguyệt tuyệt không dám chê bai người. Là con có chuyện gấp, không thể không đi.”
“Vậy thì...con đi đi, nhớ về thăm di nương.” biết không thể níu kéo nàng lại Lữ phu nhân đành nuốt lệ nói.
Uyên nhi cũng chỉ biết xoay người rời đi. Nàng còn rất nhiều chuyện chưa làm xong lắm.
Lan Châu cưỡi mây cùng với nàng về Ma cung gặp ca ca.
“A, Phương Sinh, ca ca của ta đâu?” vừa đến cửa liền chụp lấy hắn hỏi han.
Nhưng Phương Sinh khẽ lắc đầu làm Lan Châu hụt hẫng “Thánh quân, người đi rồi tiểu thư. Người một mình xông vào Nam Thiên môn khiến chúng tiên không kịp trở mình, liền ra tay..”
“Cái gì? Huynh ấy đi liều mạng rồi?” Lan Châu cay mắt hét ầm lên khiến Uyên nhi phía sau tay chân cũng run rẩy, đứng cũng không vững.
Chàng thật sự muốn tìm đến cái chết. Được, lời hứa lúc đó nàng chưa có quên đâu.
Chẳng cần nghĩ ngợi gì lâu, biến mất như làn sương.
Nam Thiên môn sừng sững giữa trụ Tru Tiên. Nơi đây ngày xưa là nơi nàng từng sống, thật sự có biết bao nhiêu hồi ức đẹp khiến nàng chẳng thể quên đi...
Tiếng binh khí va chạm thật mạnh, 'choang...choang' từng hồi. Nàng lúc này rất hoang mang, mình nên đứng ra giúp Thiên Đình chống lại chàng. Hay đứng về phía chàng, cùng chàng sát cánh.
“Ngươi thật hỗn xược, Thiên Đình là nơi ngươi muốn tấn công là được sao?” giọng Xích Thổ đại tiên cứ vang lên đều đều. Trong lời lẽ chẳng thể nào che giấu nỗi sự chán ghét cùng khinh bỉ.
“Bổn tọa muốn các ngươi phải chết. Thì các ngươi đừng hi vọng sẽ sống.” hắn bình lặng đứng đó, Nam Cung Ngạo Thiên danh tiếng vang dội cả lục giới. Chẳng những là một mỹ nam tử, mà còn là một trong tứ đại cao thủ lừng lẫy oai phong.
Xích Thổ hừ lạnh “Một tên yêu ma, dám ngang nhiên đứng đây đòi tấn công Thiên giới. Ngươi, chưa đủ tư cách đâu.”
“Đủ hay không đủ tư cách, ngươi không thể nói gì được bổn tọa. Vào thông báo với họ một tiếng, tránh nạn trước đi...” hắn xem như không thấy, vội vàng nhìn lướt qua đám thiên binh thiên tướng. Lực lượng yếu như thế, muốn giết hắn cũng thật khó.
“Chờ đã, chàng muốn giết người. Mà không mang theo ta, thật là...haizz”
Giọng nói quen thuộc đó, hắn không dám tin vào tai của mình nữa. Đôi mắt lạnh lẽo vô hồn bỗng vụt lên một tia ấm áp vô tận.
“Uyên nhi...thật sự là nàng? Nàng chịu đến gặp ta?” đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng mãi vẫn không chớp, cứ như sợ nhắm mắt lại rồi nàng sẽ biến mất vậy.
“Ta chỉ có mỗi chàng. Không tìm chàng vậy thì phải tìm ai. Thử nghĩ xem, nếu ta không đến chàng có diệt cả Tiên giới?” Uyên nhi mỉm cười dịu dàng nhìn hắn.
“Ta...không có!” hắn thật hết cách rồi mới làm như vậy. Chẳng biết là do đâu, khiến hắn có đủ can đảm để một mình chống lại cả Tiên giới.
Nàng bước lại gần nắm chặt lấy tay của hắn “Nếu chàng muốn, ta sẽ cùng chàng đi đến một nơi không ai biết, chỉ có hai chúng ta!”
Đôi mắt như biết cười của nàng vui vẻ nhìn hắn. Nàng thật sự muốn bình bình an an ở bên cạnh chăm sóc cho hắn.
Nàng rất yêu hắn, hỏi làm sao nàng có thể xuống tay với hắn.
Thôi thì cứ như xưa, đối nghịch cùng Tiên giới chứ quyết không quay lưng với hắn.
Diễn biến ở Nam Thiên Môn, Vương mẫu cùng ngọc đế đã thấy hết.
Phía bên này gương đồng, Vương mẫu mỉm cười thật hạnh phúc.
“Chỉ có Uyên nhi mới khuyên được hắn. Ta chúc phúc cho chúng nó!”