Lâm Thanh về đến nhà thì đã gần đến hoàng hôn, ngoài tâm tình tốt ra, cậu còn mang về một cánh hoa, cẩn thận kẹp bên trong quyển sách mình yêu thích, định đem phơi khô xong sẽ làm thẻ đánh dấu sách.
Từ lúc vào cửa, Đinh Đinh vẫn luôn đăm đăm theo sát Lâm Thanh, nếu cậu đứng yên, con mèo nhỏ kia liền dùng bộ lông mềm mại trên thân cọ chân cậu cả trái cả phải, thỉnh thoảng bước vòng qua khoảng không gian giữa hai chân, trước sau như một thích bám người.
“Meo~” Đinh Đinh đem chân trước bò lên đôi dép bông trong nhà của Lâm Thanh, giống như muốn cầu xin gì đó.
Lâm Thanh ngồi xổm xuống, kiên nhẫn giảng dạy cho con mèo nhỏ: “Không được, tuần này bắt đầu giảm béo! Buổi trưa ăn quá nhiều rồi, buổi tối bỏ, ngoan nghe lời~” Khoảng thời gian mới vừa nhận nuôi Đinh Đinh, con mèo này còn gầy một chút, thấm thoát càng ngày càng tròn vo thành một cục. Lâm Thanh thấy nó sau khi mập ra càng ngày càng lười, ngoại trừ ba bữa cơm, còn lại những thứ khác nó chẳng có chút hưng phấn nào, cuộc sống về đêm của nó cũng chấm dứt hẳn, cả ngày chỉ nằm cuộn người lại phơi nắng, vì lo lắng cho sức khỏe của Đinh Đinh, gần đây cậu liền quyết định lên kế hoạch giảm cân cho nó.
Đinh Đinh không nghe không phục, lăn lộn tại chỗ: “Méo méo ~”
Lâm Thanh xoa cái đầu mập mạp của nó, suy nghĩ một chút, có chút nhượng bộ: “Ngày mai lại ăn phần lớn nữa, được không?”
“Meo meo meo~” Đinh Đinh đau buồn nhìn Lâm Thanh, làm lòng cậu tan ra, đồng thời cảm nhận được tội ác bộc phát — — bắt một con mèo không ăn cơm chiều để giảm béo, hình như là quá tàn nhẫn.
“Biết rồi biết rồi, cơm trộn cá khô được chưa?” Lâm Thanh cười lắc đầu, đứng dậy đi phòng bếp nấu cơm.
Cậu không phát hiện ra, hôm nay mình đặc biệt dễ bàn chuyện.
Giải quyết xong bữa cơm của mình và con mèo, Lâm Thanh thoải mái tắm nước nóng, lần đầu tiên ở trong phòng tắm ngâm nga một ca khúc ngắn.
Chơi với mèo, tắm rửa, tưới cây, ngoài ra còn quét dọn nhà cửa một hồi, chầm chậm cuối cùng đến mười giờ — — giờ này, tăng ca tiếp khách chắc là cũng xong rồi nhỉ? Lâm Thanh đem chân ủ vào trong chăn, có một chút khần trương chờ mong cầm lên điện thoại di động.
Cậu muốn gọi điện cho Chu Lục — — nói gì bây giờ? Ấp ủ lâu quá ngược lại không phải biết nói từ đâu… nói chung trước tiên nghe được âm thanh quen thuộc kia là tốt rồi.
Đang tính nhấn số, chuông điện thoại reo lên, đáng tiếc không phải là thầm giao cách cảm như người ta nói.
Trên màn hình chính là số điện thoại trong nhà.
“Thanh ơi!” Giọng nói của mẹ Thanh vừa lo lắng vừa hoảng loạn, dường như còn có cả khóc nức nở: “Ông Trịnh đột nhiên ngã bất tỉnh, mặt trắng bệch rồi! Hồi nãy còn tỉnh táo, nói muốn ăn bánh trôi, mẹ ra ngoài một chút trở về… Giờ sao đây… Giờ sao đây… Làm sao? Làm sao bây giờ?”
Tâm tư tràn ngập lãng mạn của Lâm Thanh giờ tan thành mây khói, cậu vén chăn xuống giường, mặc cho không khí lạnh cóng đến run run một hồi, cân nhắc nói: “Mẹ, đừng gấp. Trễ vậy rồi, phòng khám trong thôn chắc cũng đóng cửa, mẹ trước tiên gọi điện thoại lên bệnh viện huyện, con bây giờ đi mua vé xe, chỉ trễ một chút thôi là về đến nhà rồi!”
Lâm Thanh không về nhà, trực tiếp xách hành lý đến bệnh viện huyện, lúc tới đã là nửa đêm. Cậu ở hành lang bệnh viện thấy được mẹ mình đang thất hồn lạc phách, bà không nhúc nhích đứng lặng yên trước cửa sổ, ánh mắt trông vào khoảng không, chẳng biết là nhìn bầu trời đen bên ngoài, hay là trong lòng quạnh hiu đến cùng cực.
“Mẹ…” Lâm Thanh đến gần bên mẹ, giống như sợ làm bà giật mình, cúi đầu kêu một tiếng.
Mẹ Lâm nghe vậy chậm rãi quay người lại, thấy Lâm Thanh, hai tay theo bản năng nắm chặt cánh tay con trai, mở miệng nói lẩm bẩm mãi: “Ông ấy nói muốn ăn bánh trôi… Mẹ đi mua bánh trôi nhân đậu (花生馅汤圆 (1) cho ông ấy…”
Lâm Thanh rất lâu rồi không thấy mẹ mình như vậy, lúc trước, khi bệnh viện thông báo tình trạng nguy kịch của ba, cậu còn học trung học, mẹ một tay chăm lo chuyện sinh nhai cả gia đình, bà nói với Lâm Thanh, qua được đoạn này thì tốt rồi, sau đó nhà mình ba người, cùng nhau sống tốt. Trời không chiều lòng người, ba cuối cùng vẫn không thắng nổi bệnh tật lâu ngày, lúc đó hầu như mẹ cũng hoàn toàn sụp đổ. Kí ức chồng chéo lên nhau, Lâm Thanh nhìn mẹ, hơn cả đau lòng, là một sự sợ hãi.
Để cho mẹ cầm tay phải của mình, Lâm Thanh giơ tay kia lên, nhẹ nhàng giúp mẹ chỉnh lại mái tóc có phần rối, tóc bạc có vẻ càng nhiều hơn, năm nay trông mẹ già thật rồi.
“Mẹ, ngồi xuống nghỉ chút đi.” Lâm Thanh đỡ bà ngồi xuống, “Con đi tìm bác sĩ hỏi một chút, chắc chắn không có chuyện gì.”
Bác sĩ trả lời không lạc quan lắm.
Cha dượng bệnh liên tục nhiều lần, sau khi giải phẫu xong vẫn phải dùng thuốc để kiểm soát, lúc này đột nhiên bệnh nặng, là do bị nhiễm khuẩn. Ở bệnh viện huyện trình độ chữa trị không cao, bác sĩ khuyên Lâm Thanh nên chuẩn bị tình huống xấu nhất, nếu đem người lên bệnh viện lớn trị liệu, ít ra còn có một đường sống.
Không biết phải nói với mẹ thế nào, Lâm Thanh vòng sang phòng giám hộ nhìn xem cha dượng. Ông phải nhờ vào ống ôxi để thở, giống như một cái máy thật cũ vận hành, phát ra âm thanh yếu ớt. đầu của ông không còn sức mà nghiêng một bên, mắt nhắm hờ, ý thức chạy giữa biên giới thanh tỉnh và hôn mê, dường như ở đoạn hô hấp tiếp theo chớp mắt một cái sẽ dừng lại, cả phòng đều tràn đầy một bầu không khí tuyệt vọng.
Lâm Thanh vội vã bước ra khỏi phòng, cảm giác như mình cũng sắp không thở nổi.
Chi phí chuyển viện là một vấn đề cần để tâm, hiện nay trên lưng còn mang theo một khoản nợ, mặc dù Khương Mục quan tâm bạn bè, cũng chưa chắc cần gấp khoản tiền này, nhưng Lâm Thanh không muốn mình lợi dụng ý tốt của đối phương mà kéo dài, còn chi tiêu hàng ngày, phí kinh doanh ở cửa tiệm cũng cần phải lo…
Sau nửa đêm, Lâm Thanh cùng mẹ nằm ở chiếc giường dành cho thân nhân.
Cậu cả đêm chưa ngủ, cũng biết mẹ mình cũng như vậy, màn đêm đen kịt không thấy được năm ngón tay giơ lên, cậu nghe được tiếng khóc đè nén bên cạnh của mẹ, đầu tiên chỉ là thút thít, sau đó dùng chăn che lại khuôn mặt, nghe đến âm thanh cọ sát giữa ra giường và chăn bông. Sau khi ba qua đời, mẹ mang theo mờ mịt mà tìm kiếm bến đỗ tiếp theo, nhưng mà ông trời trêu người, chuyện đã qua lần nữa lại tái diễn, bà rơi vào hoàn cảnh không theo ý mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ Lâm đứng dậy, không nói gì nhìn ra ánh nắng sớm nhàn nhạt ngoài cửa sổ, Lâm Thanh thấy mắt mẹ rất sáng, chỉ là không phân biệt được lỗi giác khi đứng dưới ánh mặt trời, hay là một tầng nước mắt còn đọng lại tối qua.
Nói thật, cậu cùng cha dượng, em gái tình cảm không thân thiết lắm.
Sau khi cha dượng sinh bệnh, Lâm Thanh miễn cưỡng mang trọng trách chống đỡ gia đình, bao gồm cả việc giúp đỡ em gái thu dọn cục diện rối rắm vì đi vay nặng lãi, phần lớn nguyên nhân cũng vì mẹ. Rất nhiều năm trước trong khoảng thời gian xảy ra biến cố, mẹ giống như một nữ anh hùng toàn chức toàn năng mà chăm lo tất cả, vẫn cứ chống một mảnh trời. Lâm Thanh ra đời mới hiểu được cái khó xử của mẹ, đối với việc mẹ tái giá cũng dần thoải mái hơn — — nếu như gia đình này có thể làm cho mẹ dựa vào một phần, như vậy cậu phải cố gắng đỡ lấy một phần trách nhiệm, chỉ cần có thể làm cho mẹ cảm thấy tốt một chút là được rồi.
Những năm gió yên sóng lặn trước đây, sinh hoạt của Lâm Thanh không tính là thoải mái, nhưng còn có thể tạm qua, hôm nay cậu mới phát hiện, cuộc sống của mình thật khó khăn, khó khăn đến như vậy.
Không tư vị gì mà ăn xong bữa sáng, mẹ Lâm ở lại bệnh viện chăm sóc cha dượng, Lâm Thanh miễn cưỡng sốc lại tinh thần về nhà sắp xếp đồ dùng hàng ngày.
Trên đường đi ngang qua cây đa đầu thôn, ánh mặt trời vừa lúc chiếu đến, dưới tán cây có một vài phụ nữ trung niên nói chuyện phiếm. Lâm Thanh vốn không để ý mấy, không hề nghĩ rằng ngoài vài lời xuôi tai, câu chuyện của những người đó chính là nói về gia đình mình.
“Tôi thấy ông Trịnh giống như là không tốt rồi! Bệnh phổi mấy năm vậy, đâu phải nói trị được là được đâu!”
“Trời ơi, mấy bà nói xem bà Tú Mai có phải có số khắc chồng không, xanh xao vàng vọt, da bọc xương, nhìn hết cả hồn! Ông Trịnh cưới bả chắc cũng nghiệp chướng rồi!”
“Phải không, mấy năm trước khắc chết ông Lâm, bây giờ ông Trịnh cũng… Mấy bà nói xem, ông Trịnh đáng ra là rắn chắc khỏe mạnh, bây giờ mắc bệnh không ra dáng người luôn, chậc!”
…
Lâm Thanh không có ý muốn nghe tiếp, cậu cố ý bước nặng bước chân đi ngang qua tàng cây, một đám các bà ba hoa ác ý với nhau cũng theo đó mà ngừng hẳn.
Ở thế giới dơ bẩn này, nỗi khổ của bạn chỉ là đề tài cho người khác thoải mái bàn đến, khó khăn của bạn đối với người khác bất quá chỉ là lẽ thường.
Về đến nhà mới cảm thấy uể oải — — tinh thần căng thẳng đã lâu, một khi thư giãn rồi, tất cả mệt mỏi ủ rũ đều tràn đầy trong lòng.
Lâm Thanh đi vào phòng ngủ, giống như quả bóng xì hơi mà nằm trên giường, cậu vì suy nghĩ sâu trong bản thân mình mà oán giận và xấu hổ. Đối mặt với khó khăn thua xa một phần ngàn áp lực của mẹ, trong cái thị trấn nhỏ này thứ không thiếu nhất chính là tin đồn, miệng lưỡi con người thật đáng sợ, mẹ tính ra năm nay cũng chừng năm mươi, vậy mà lại mang dáng vẻ của một người già, đều là do cuộc sống tối tăm đè ép, đánh bại.
Nhưng mà cậu có thể vì mẹ làm được gì đây? Lâm Thanh đột nhiên có một cảm giác bất lực, miệng luôn nói “Phải cố gắng làm việc, không gì là không được”, nhưng mà trên thế giới này còn có rất nhiều rất nhiều thứ gọi là “không đủ khả năng”…
“Lâm Thanh!” Điện thoại rất nhanh đã được bắt, thanh âm bên kia mang theo nét cười, trước sau như một vẫn tràn đầy sức sống, dường như sẽ không có lúc mệt mỏi.
Thế nhưng Lâm Thanh đột nhiên thấy mắt ẩm ướt, cổ họng chua xót.
“… Chu Lục, em khó chịu.” Lâm Thanh nghẹn ngào nói.
Đầu điện thoại bên kia chớp mặt liền yên tĩnh, sau đó truyền đến âm thanh làm cho người khác yên lòng: “Bảo bối, đừng sợ, có anh ở đây.”