Ký Hiệu

Chương 25: Chương 25




CHƯƠNG 24

“Lão đại, ngươi đứng ở hành lang ngơ ngẩn nhìn ra ngoài làm gì. Ko phải là để hóng lưu manh ức hiếp người lành chứ?”

Nói xong rồi, mãi 1 lúc lâu sau cũng ko nghe đáp lại. Khuyết Bất Bình nghĩ thầm, thật quái lạ, lão đại bị bệnh sao ko thấy tiều tụy mà lại càng xinh đẹp hơn?

Trước kia, hắn luôn mặc hắc y, giờ toàn thân trắng tinh, cả người thoáng nhìn thật sạch sẽ thanh tú, có điểm nào giống lưu manh đầu đường đâu. Này cho thấy, lực ảnh hưởng của Địch Dĩnh đối hắn thật ko nhỏ ah.

“Kỳ quái… Sao còn chưa tới. Hay là bị công sự nếu kéo nữa rồi? Thời gian ước hẹn đã qua rồi, còn chưa thấy bóng người……” Lãnh Niệm Sinh lẩm bẩm, ko thèm quan tâm xem người ta có nghe thấy ko.

Khuyết Bất Bình để tay trước mắt hắn quơ quơ vài cái. , “Lão đại, ngươi giờ ko phải ở lại phủ nha để người ta trong giữ sao. Chừng nào mới khôi phục được tự do của bản thân?” Hắn nhất định là ko quen với phép tắt thâm nghiêm của phủ nha, chạng vạng nào cũng phải về báo danh ah!

Nó hiện tại cũng ko hảo chút nào. Lần trước bị A Hoa làm náo loạn, nó mới biết rõ ràng nguyên nhân tại sao nàng ta cứ bám riết ko buông. Giờ còn phải mang trọng trách thực hiện lời hứa đó nữa.

Hừ! Nữa đời sau của nó đều bị mất trong tay A Hoa. Thật là tự mình cắt đứt đường sống của mình rồi!

Đã nói là ngàn vạn lần ko thể nói bậy. Vậy mà vẫn đâm đầu vào….

A Hoa kia cũng quy định nó phải về nhà trước nửa đêm. Này là đạo lý gì?! Khuyết Bất Bình nghĩ nát óc cả buổi cũng ko thông.

Lãnh Niệm Sinh khôi phục tinh thần kêu lên: “Trông giữ cái gì?” Trừng mắt liếc Khuyết Bất Bình một cái, hắn dùng đũa gấp 1 miếng thịt nhét vào miệng. Vừa nhai vừa nói: “Dĩnh mới là kẻ ko dám quản thúc ta nga. Ta cao hứng muốn đi hướng đông, y tuyệt đối ko dám bảo ta qua hướng tây àh.”

“Vậy thì, thuốc uống của ngươi phải làm sao đây?”

Hả!

Lãnh Niệm Sinh xém chút nữa là nghẹn chết, vội vàng quơ đại 1 chén nước trên bàn mà uống. mất nhìn trừng trừng người nhã nhặn giờ đang đứng trong lâu. Chưa kịp phản ứng, nhân đã bước đến khẽ vuốt lưng hắn.

「Bốp.」quăng chén trà ra xa, Lãnh Niệm Sinh lí nhí: “Thuốc đã uống từ lâu rồi. Ngươi đừng có đột ngột xuất hiện dọa người như vậy ah!”

Địch Dĩnh yếu ớt mỉm cười. “Ngươi luôn bị ta nắm lấy đuôi.”

Thoáng chốc, mặt bỗng nóng lên, Lãnh Niệm Sinh ậm ờ ko biết nói gì, xấu hổ quay mặt đi……Tay lén lút để xuống dưới bàn, nắm lấy tay của người nhã nhặn.

Địch Dĩnh nhìn sơ qua thức ăn trên bàn, biết là hai người họ đang dùng bữa tối, y nói: “Bất Bình, ta và Niệm Sinh có chuyện đi trước.”

“Hảo, đi thong thả.” Nó cũng ko dám nói gì cả. Lão đại là『tù phạm』của phủ nha đại nhân. Này cũng tạm coi là bị tù chung thân đi. Khuyết Bất Bình chỉ có thể trơ mắt quay đầu lại nhìn lão đại ngoan ngoãn để người ta dắt đi. Rối mới….Hả!

A Hoa cũng xuất hiện, muốn tới dẫn nó đi…..

Mặt Khuyết Bất Bình tối sầm lại, ngầm than trời là nó thật quá bất hạnh rồi….

Hai người cùng cỡi 1 con ngựa, đi qua ngã tư đường náo nhiệt. Địch Dĩnh dừng lại trước 1 cửa hiệu……Là tiệm bán đồ cổ.

Hai người nhảy xuống ngựa, bước vào trong, Lãnh Niệm Sinh lên tiếng hỏi: “Ngươi muốn mua gì?”

“Mua bình nhỏ.”

“Để làm gì ah?”

“Cho ngươi mang theo bên người, ở trong đựng thuốc. Rất tiện cho ngươi uống ngay lúc ăn cơm xong.”

Mắt của Lãnh Niệm Sinh nhất thời trợn trắng, nhìn người nhã nhặn ko có gì là nói chơi cả. Hình như trong đầu toàn muốn hắn uống thuốc ko hà?!

“Ngươi chăm sóc thật phiền mà. Bất quá là vài viên thuốc bổ, uống ít 1 chút cũng ko chết ai ah.” Hừ. Hắn rất bất mãn người nhã nhặn vẫn khi hắn là người bệnh. Cái gì mà thể chất kém, ko được uống rượu, cử ăn cay, cũng ko cho ra ngoài ăn bậy.

Địch Dĩnh chỉ nghĩ cho hắn nên mới cẩn thận che dấu. Ko để cho hắn phát hiện tình trạng thật của thân thể. Ko cho hắn biết bản thân đã bị hạ độc. Chỉ sợ hắn rời khỏi mình, cũng sợ hắn xúc động làm việc nông nổi, ngược lại còn đả thảo kinh xà.

Y muốn tìm ra người hạ độc, nhốt vào nhà lao vĩnh viễn để phòng vạn nhất.

“Niệm Sinh, ngươi đã hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà, vậy thì đừng ngại uống thuốc chứ” Y dùng lời hứa để trói buộc hắn.

“Ngươi… Ta biết mà.” Người nhã nhặn thừa dịp hắn đang mơ màng, liền ra ngay yêu cầu. Hắn hiện tại thật muốn chặt đầu mình xuống cho rồi đi.

Mặt ko ngừng nóng lên. Đầu cứ hiện ra lúc hai người đang thân mật mị hoặc, bị người nhã nhặn lừa mình nói 『hảo』.

“Ta đi chọn bình.”

“Ân. Ta nhìn xung quanh đây chút.”

Lãnh Niệm Sinh nhìn quanh cửa hàng. Món đồ cổ, long lanh tinh tế gì cũng có cả. Bỗng nhiên 1 sợi dây trang sức lấp lánh thu hút sự chú ý của hắn. Tay bất giác cầm lấy, mặt ngoài còn treo 1 viên hổ phách.

Lãnh Niệm Sinh nghĩ thầm, hổ phách này nếu mang bên thân thì có thể mang lại cát tường, cũng có tác dụng trừ tà, ngăn tai họa, ổn định hồn phách. Liền ngay lập tức mang nó đi tính tiền.

Cùng lúc, Địch Dĩnh cũng chọn được 1 cái bình con có nắp đậy bằng ngọc màu xanh. Tuy chỉ có vài phân, nhưng để chứa vài viên thuốc cũng ko thành vấn đề.

Nhờ uống thuốc này sau bữa cơm mà độc tố trong người của Lãnh Niệm Sinh đã giảm hơn phân nữa. Lão đại phu nói chỉ cần điều dưỡng 1 hai tháng là hắn có thể khỏe mạnh lại như trước.

Địch Dĩnh vì muốn cơ thể hắn có thêm sức đề kháng, đã dặn riêng lão đại phu làm ít thuốc bổ. Theo lời lão thì mỗi ngày nên uống 1 lần.

Hai người đều đã tính xong tiền. Ông chủ tiệm mặt mày tươi rói đến gần khách quý, là khom lưng uống gối liên tục nịnh bợ. Tự thân cung kính tiễn hai người ra cữa rồi mới quay lại bắt đầu khoe khoang với khách hàng khác, mồn năm miệng mười nói như pháo nổ về độ nổi tiếng của cửa hàng.

Địch Dĩnh vẫn chưa dẫn Lãnh Niệm Sinh về phủ, mà phi tuấn mã đến 1 con đường nhỏ quen thuộc. Bóng đêm tối tăm, ko làm ảnh hưởng đến tốc độ của họ. Giây lát, đã đến nơi –

“Sao lại là dòng suối này?” Lãnh Niệm Sinh hơi cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn đang nghĩ là người nhã nhặn sẽ dẫn hắn về phủ nha. Đã quen với sự chăm sóc của hắn, quen với sự nhắc nhở từng chút trong cuộc sống, cũng quen ở bên cạnh, nhìn y xử lý công sự. Thậm chí cũng ko ngại ngùng khi Thiệu Quân vào phòng, ba người cùng bàn luận mấy vụ án linh tinh.

“Ta muốn tạm thời bỏ qua mấy việc linh tinh, ở 1 mình cùng ngươi.”

Thấy đôi đan phượng tuấn mâu nhìn mình chăm chăm. Lãnh Niệm Sinh đột nhiên cảm thấy hốt hoảng, cúi gầm mặt. Ko khỏi bực mình, người nhã nhặn rõ ràng đúng đắn như thế, vậy mà mình lại đỏ mặt….

Địch Dĩnh buộc ngựa dưới tán cây, xong đến bên bờ suối, ngồi xuống cạnh thiên hạ. Y phát hiện, lúc hắn lặng yên ko nói lời nào, thì tám chín phần là đang thẹn thùng.

Không khỏi cong môi cười nhạt, nâng gương mặt của người ta lên, ngón tay khẽ viền theo bờ môi non nớt kia, kẽ gọi: “Niệm Sinh…”

“Ân…” Chưa kịp trả lời đã rơi vào cái hôn cùa người nhã nhặn. Vương tay ôm lấy thắt lưng y, cả người dần trở nên mềm nhũng trong lòng ngực của người trước mặt.

Bốn phiến môi cánh hoa tách ra, hòa lẫn vào đối phương. Tình ý nồng đặt ko ngôn ngữ nào diễn tả hết. Lãnh Niệm Sinh lặng lẽ cho tay vào áo, lấy ra dây đeo, lập tức đeo vào cho y.

“Này là tâm ý của ta, không cho ngươi từ chối.” Hắn liền cảnh cáo người nhã nhặn, “Khi tắm cũng ko được tháo xuống nga.” Trên người của hắn có ký hiệu mà người nhã nhặn tự tay xăm cho, mà hắn cũng đã đeo cho người nhã nhặn vật tùy thân. Lén để trái tim mình vào viên hổ phách, ko cho người nhã nhặn muốn bỏ là bỏ.

Cúi đầu thấy mặt hắn đỏ bừng, toàn tâm toàn ý nhận lời cảnh cáo căn bản là quá mức kia. “Ta mới lo ngươi lại muốn đòi về nga” Có trời mới biết tên thô bạo này có bao nhiêu quái gỡ. Nói ko chừng muốn bóp chết y, cướp lại dây đeo rồi phá hư đồ trang sức trên đó.

Lãnh Niệm Sinh nhẹ giọng cười nói: “Ko đâu.” Giờ đầu óc hắn thật tỉnh táo có thể hiểu được lời hứa hẹn: “Ta muốn sống cùng ngươi cả đời. Đeo vòng trang sức, liền giống như chúng ta từng giờ từng khắc đều ở cùng 1 chỗ.”

“Đây là đương nhiên.”

Vương tay kéo gương mặt tuấn tú dựa vào vị trí trái tim mình, cúi đầu hôn lên tóc hắn, thì thầm bên tai: “Ta đã nói rồi, ngươi chỉ có thể là của ta. Bất luận là thể xác hay linh hồn đều là của ta.”

“Nhảm nhí.”

Lãnh Niệm Sinh tựa vào người nhã nhặn, cười trộm.

Lãnh Niệm Sinh ở tại phủ nha cũng đã 1 thời gian. Khó tránh khỏi lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Minh Nguyệt. Thấy người nhã nhặn đang duyệt qua thuế thu nhập hàng năm, Lãnh Niệm Sinh liền nhắc 1 cái ghế ngồi bên cạnh làm bạn.

Đợi 1 lúc lâu, hắn mới mở miệng: “Dĩnh, đêm nay cùng ta về nhà có được ko?”

Địch Dĩnh chầm chậm dọn dẹp sổ sách, nói: “Hảo.” Lòng thầm lo lắng mấy chuyện mờ ám liền hỏi: “Ngươi ở đây, ta có chỗ nào đối xử ko tốt?”

“Không phải. Ta muốn về xem Minh Nguyệt ra sao mà thôi.”

“Niệm Sinh, ngươi đối xử với Minh Nguyệt và Liên Nhi ko giống nhau. Sao ta chẳng bao giờ nghe ngươi nói muốn về xem Liên Nhi?” Thật muốn tìm hiểu, có phải là như suy nghĩ của y, tên thô bạo này nhất thời sinh ra tình cảm với Minh Nguyệt hay ko?

Lãnh Niệm Sinh lặng yên một lát, rồi cố lấy dũng khí mà trả lời: “Ngươi cũng biết chuyện của Minh Nguyệt thật đáng thương. Nàng ta bị thân nhân bán vào kỹ viện….. Ngươi có biết ta trước kia cũng…..Ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ là ta cùng nàng ấy có gì đó nga.”

“Ko đâu” Địch Dĩnh kéo người vào lòng. Tay cởi ra y khấu của hắn. Thân thể trần trụi dần trở nên ửng đỏ. Ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lấy vết thương. “Dấu vết để lại làm người ta thật yêu thương. Ngươi cũng hy vọng Minh Nguyệt cũng có người yêu thương phải ko?”

“Ân…”

Điểm nổi lên bị y véo nhẹ 1 cái, cảm giác tê dại cắt ngang dòng suy nghĩ. Đôi mắt mờ mịt hơi khéo hờ đón nhận ánh nhìn của đôi mắt phượng kia. “Ah, ” phút chốc cổ họng căng thẳng, gương mặt tuấn tú càng trở nên đỏ gay, thở nhẹ ra. “Đau….”

“Ân.” Môi di chuyễn xuống yết hầu, thật hài lòng khi thấy hiện lên vài vết đỏ. Tay trượt dài từ đường cong nơi cổ xuống da bụng trơn láng. Ngón tay men theo ký hiệu đỏ tươi, ngẩng đầu, đôi môi xinh đẹp cong lên mỉm cười: “Niệm Sinh, ta thích nghe ngươi gọi tên ta.”

“Ân… Ngươi chỉ muốn bị mắng” Lãnh Niệm Sinh mơ mơ màng màng nói.

Gương mặt anh tuấn cọ cọ vào má hắn, Địch Dĩnh ngọt ngào thì thầm hỏi: “Cho ngươi mắng cả đời luôn, được ko?”

“Hảo.”

Hai tay Lãnh Niệm Sinh quàng qua cổ người nhã nhặn. Hơi thở hai người giao nhau, nồng đậm ý vị ***.

Địch Dĩnh rời môi khỏi chiếc miệng ngọt ngào kia, chủ động sửa xiêm y của hắn về nguyên trạng, không vội vã hưởng thụ thân thể mật ngọt này.

“Chúng ta về nhà thôi.”

Ách, Lãnh Niệm Sinh như bị đội cả thùng nước lạnh. “Sao ko tiếp tục?” (=.=ll)

Địch Dĩnh lòng đầy toan tính nhưng bề ngoài cười thật yếu ớt nói, nói: “Đêm, còn rất dài.” Đẩy thiên hạ rời khỏi đùi mình. Bảo: “Chúng ta đi.”

Lãnh Niệm Sinh mặc cho y dẫn ra ngoài phòng, dọc đường ko ngừng lải nhải. “Muốn làm là làm, nói dừng là dừng. Thật đúng là biết khống chế….Ngươi rốt cuộc có phải là người ko hả?!

“Là ta. Niệm Sinh, ngươi cũng thật là….”

“Ah, nhảm nhí!” Lãnh Niệm Sinh khẽ cắn môi, thật chịu hết nổi với người nhã nhặn mà – Nghiến răng nghiến lợi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.