CHƯƠNG 5
Ánh nến tắt, bình minh thay thế cho đêm tối. Ánh nắng vàng óng ánh xuyên qua cửa sổ chiếu vào nội thất bên trong.
Trong màng che. Địch Dĩnh dựa vào cạnh gường, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Lãnh Niệm Sinh ngủ nghiêng người, chân gác lên thứ gì đó. Thoáng chốc ý thức trong mơ màng bỗng nhiên hồi tỉnh, chậm rãi mở mắt, mơ hồ ánh vào gương mặt nào đó —— giây tiếp theo, Lãnh Niệm Sinh nhấc chân đá văng đối phương, lập tức xoay người ngồi vững vàng trên mình của người ta. Rút ra chủy thủ bên hông 「Xoạt!」 1 cái, cắm ngay xuống dưới.
Hở! Một cây đao nhỏ liền cắm sát bên tai. Địch Dĩnh thở gắp 1 hơi.
Lãnh Niệm Sinh nắm chặt chuôi đao, gằn giọng: “Là ngươi!” Đôi mắt phượng đến chớp cũng ko thèm, nhìn thẳng vào vẻ mặt càng ngày càng lạnh lùng của hắn, ánh mắt kia đang tàng trữ sát khí, con ngươi màu đỏ đậm, hơi khép lại, lóe lên tia ngoan độc.
Giống như là thấy cừu nhân ko bằng, Địch Dĩnh nhướng cao mày, trách cứ: “Ngươi dưỡng thành thói quen mới rời giường là chém người từ lúc nào thế hử?”
“Vừa mới bắt đầu thôi áh” Lãnh Niệm Sinh hừ nhẹ: “Địch đại nhân sợ hả?” Lòng thật bực mình, sao mình ko chém chết y cho rồi luôn đi mà chỉ thủ hạ lưu tình, ra tay cảnh cáo mà thôi.
Địch Dĩnh động đậy nữa người trên, thản nhiên thừa nhận “Là ta bị dọa đó” Hắn thật thô bạo mà.
Hơi thở ấm áp phả vào tai, Lãnh Niệm Sinh chớp mắt ngạc nhiên. Ý thức được khuôn mặt 2 ngườ xém chút nữa là dính vào nhau rồi. “Tránh ra!” Thô lỗ đẩy y ra, hắn kêu lên. “Lăn qua kia đi.”
Rút đao lên, hắn rời khỏi người y, bực mình ngồi tựa vào ghế. Chân gõ 「Cốc cốc」xuống đất, hình như là rất bất mãn.
“Nói! Sao ta lại ở cùng với ngươi!” Lãnh Niệm Sinh xoay người, mũi đao hướng về phía hắn, ko thèm để ý là mình đang làm mấy chuyện đại nghịch bất đạo.
Địch Dĩnh mày càng nhăn chặt hơn. Thái độ kia là gì hả…..Thật giống lưu manh đầu đường mà. Đứng dậy, y nói: “Niệm Sinh, đêm qua ngươi say rượu ko biết trời trăng gì. Là ta mang ngươi về Địch viện ah.”
“Uống rượu…” Lãnh Niệm Sinh thu đao vào vỏ, ngượng nghịu ngồi xuống mép giường, chân kều kều đôi giày đang ở gần đó “hèn chi, ta thấy phòng ngủ này nhìn thật quen ah.”
“Trước kia ngươi ngủ ở đây mà.” Nơi này, từng là phòng của y, trước khi kế mẫu đem Địch viên bán lại cho nương. Sau này nó lại là phòng của Lãnh Niệm Sinh. Giờ đây hai vị chủ nhân trước sau của căn phòng này đang giương cung bạt kiếm. Địch Dĩnh phủi phủi y bào đang dính bụi, ước lượng thời gian: “Chút nữa, ta muốn đến phủ nha.”
“Áh!” Lãnh Niệm Sinh hỏi thật rõ ràng: “Ngựa của ta đâu hả?”
“Ở nhà Khuyết Tam Thúc đó.”
“Hỗn trướng, vậy ta rời khỏi nơi này bằng cái gì?”
“Đi bộ chứ gì” Địch Dĩnh thật bình thản nói, giống như hắn vừa nghe được câu hỏi quá sức nhảm nhí.
“Hả!” Sắc mặt Lãnh Niệm Sinh tối còn hơn đêm 30. Hắn mới ko cần đi chung với y ah!
“Sao hả?” Địch Dĩnh liếc gương mặt đang giận dữ kia một cái. Nhân đang mấp máy môi ko biết là đang nói gì. Hay là đang dùng mấy lời khó nghe mắng y đó?
Lãnh Niệm Sinh thật bực mình thói gà mẹ của tên nhã nhặn này. “Ngươi dẫn ta đến Địch viện làm gì? Để mặc ta ngủ ở nhà Khuyết tam thúc ngủ cũng được mà?”
Thì ra, hôm qua thấy ko phải là ảo ảnh…. Lãnh Niệm Sinh nhanh cắn đôi môi như cánh hoa. Tâm tình phức tạp. Hắn bước ra ngoài phòng, tay nắm chặt thành quyền, hít sâu 1 hơi.
「Rầm.」Nghe thấy cửa phòng sau lưng mình bị đóng lại 1 cách mạnh mẽ. Hắn cố kiềm chế, sự xúc động đang dâng trong lòng. Lần đầu tiên muốn đánh người mà lại dừng tay. Sao lại phải lo lắng như vậy chứ? Mẹ nó! Lãnh Niệm Sinh men theo hành lang bên ngoài nhảy xuống lầu, giở chân đá 1 hòn đá. Nó ngay lập tức bay đến chỗ cây cối rậm rạp phía trước. Một đám chim chóc hoảng hồn, bay tán ra, giương cánh tìm đường lánh nạn.
Lãnh Niệm Sinh quay đầu liếc thấy Địch Dĩnh đang nhàn hạ từ từ xuống cầu thang. Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, thật hỏa đại mà…….Hắn giận dữ nghĩ —— Cái người nhã nhặn kia nhất định ko chịu nổi 1 cú đấm. Lỡ như bị đánh cho xỉu, thì còn phải mắc công khiêng đi tìm đại phu để chuẩn bệnh nữa ah…….Hứ, thôi mặc kệ! Với lại, người nhã nhặn kia đang làm quan, nhất định sẽ truy ra đến cùng, rồi phái người trói hắn vào đại lao……. Sắc mặt trầm xuống, Lãnh Niệm Sinh ko có thái độ gì. Hắn mới ko muốn ăn cơm tù[1] áh!
Địch Dĩnh thấy hắn cười thật yếu ớt. Phát hiện ra rằng những động tác nhỏ của hắn trước giờ ko hề thay đổi. Đi thẳng ra đình viên, quăng đại luôn Lãnh Niệm Sinh ở sau người.
Lãnh Niệm Sinh trợn trắng con mắt nhìn theo bóng lưng của y mà hô: “Êh, ngươi đi lộn rồi, đại môn ở hướng này nè ——” thoáng chốc ngậm ngay miệng lại, nhưng ko thể nuốt vào câu nói hồi nãy. Hắn để ý y đi đâu làm cái gì ah?
Địch Dĩnh dừng lại, quay đầu giải thích: “Ta muốn đi lấy 1 thứ vô cùng quan trọng nha.”
Lãnh Niệm Sinh lập tức đứng đực ra đó. Lòng do dự ko biết có nên đuổi theo hay ko. Hay là mỗi người đi 1 ngã? Hắn do dự trong giây lát. Nhưng lòng hiếu kỳ nhiều hơn hết thẩy, muốn biết trong Địch viện có vật phẩm gì phi thường trọng yếu? Người nhã nhặn ko phải là đã trộm cái gì đó rồi giấu đi chứ?
Bỗng nhiên, hắn nhớ đến người nhã nhặn trước kia cũng làm kẻ trộm. Đã vào thư phòng mà trộm tranh của nương. Lãnh Niệm Sinh thở hổn hễn nện bước, xem thử y đang làm trò quỷ gì?
Địch Dĩnh ở sân trong sân đào lên 1 cái hộp sắt đã rĩ sét. Nhẹ nhàng phủi đi lớp đất đang dính trên đó. Lãnh Niệm Sinh cũng ngồi xổm xuống, hỏi: “Trong đó chứa gì vậy?”
Địch Dĩnh mở nắp hộp, thấy bên trong có 1 cái hộp gỗ nhỏ. Thoáng chốc, hai người lặng yên đứng dậy. Lúc này, Địch Dĩnh mới giải thích: “Hộp gỗ này đã qua xử lý chống ẩm rồi.”
Hắn xem như trân bảo mà mở ra. Chỉ thấy trong đó có 1 tờ giấy chết tiệt. “Bị ố vàng hết trơn rồi. Trên đó còn có vết gì đó loang lỗ nữa.”
Lãnh Niệm Sinh ngần ngại nhìn y. Kỹ thuật xử lý ko tốt lắm nha.
Địch Dĩnh mở ra trang giấy, giờ nhìn rõ hơn rồi. Ánh vào trong mắt của hai người là vết máu màu đỏ sậm: “Đây là máu của cha ta.”
Lãnh Niệm Sinh thật cẩn thận nhìn, kinh ngạc kêu lên: “Là 1 mẫu đơn kiện……” Ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào thần sắc đang càng lúc càng lạnh lẽo của hắn. Giọng nói trầm thấp mà uy nghiêm chạy ngay vào đầu ———
“Đây là lúc cha ta chết, vẫn nắm chặt trong tay” Một lần cố chấp, cướp đi tính mạng của 1 người. Cha y là bị nghiền dưới xe ngựa mà chết…..
Thấy y cất mẫu đơn kiện vào vạt áo, Lãnh Niệm Sinh mới bừng tỉnh đại ngộ, hỏi: “Ngươi vì mẫu đơn kiện này mà bước chân vào quan trường?”
Sớm có dự cảm là y ko phải là mẫu người chịu tù túng trong ao nhỏ. Cá chép hóa rồng có thật xuất phát từ động cơ chính nghĩa ko?
“Đây là nguyên nhân chủ yếu.” Thật ra, còn có 1 nguyên nhân khác khiến y kiên định trên con đường làm quan —— Là muốn bảo hộ 1 người. Biết hắn đã bước vào hắc đạo, sẽ khó thoát khỏi phong ba ah.
Địch Dĩnh chăm chú nhìn hắn, toàn thân phát ra khí thế thô bạo. Này là kinh nghiệm tích lũy trong vài năm qua đi. “Niệm Sinh, người đừng có ỷ mình là cây lớn mà đứng ra đón gió hoài vậy. Việc gì cũng dùng vũ lực để giải quyết là ko tốt đâu.”
Nghe vậy, Lãnh Niệm Sinh trừng mắt nhìn y, “Sao hả, ngươi đố kị ta kế thừa sự nghiệp của cha chứ gì. Hay là khinh thường ta bước trên đường hắc đạo?” Người nhã nhặn đang suy tính thay đổi suy nghĩ của hắn. Sao ko chịu nghĩ dùm 1 cái, đường nào cũng có lối rẽ, luật nào củng có kẽ hở chứ. Ko cần tự cho mình rà thanh cao ah. “Ngươi thân mặc quan phục muốn dùng luật pháp để ngăn chặn tội phạm. Nếu vậy, việc đầu tiên phải làm là thanh lý, chỉnh đốn chướng khí mù mịt nơi phủ nha kìa.”
Hắn châm chọc quan thương cấu kết. Chính y cũng là 1 phần trong đó mà, còn dám quang minh chính đại đứng trước mặt hắn mà nói thế này thế kia.
“Nhân hiền bị người khi, ngựa lành bị người cỡi. Ngươi nếu muốn giáo huấn ta thì thỉnh về nhà ngẫm nghĩ thật kỹ câu này đi, Địch đại nhân.”
Mày Địch Dĩnh nhướng cao lên, y cũng ko quen hắn nói mấy lời dễ nghe. Mà hắn hình như cũng ko biết nói như thế. Nhân giống như ngựa hoang vậy mà.”Niệm Sinh, là ta muốn tốt cho ngươi thôi, ko phải là dạy dỗ gì đâu” Y áp dụng triệt để chính sách ‘nói ngọt lọt đến xương’
“Tính làm ông cụ non hả?” Làm gì ko biết, đúng là trẻ con háo thắng mà! (lau mồ hôi ko biết là ai àh)
Hai tay hắn chống nạnh, ngẩng đầu nhìn vầng trán cao cao của người nhã nhặn. Mẹ nó! Hắn muốn đè tên hỗn trướng này xuống mà đánh cho 1 trận, luyện nắm tay, luyện cơ thể ah. Sau này, nếu người nhã nhặn này còn ko biết sống chết mà bò lên giường của hắn. Hắn sẽ tự tay chém chết nhân, ít nhất cũng phải tay ko đè chết y mới cam lòng nga! (Em này dữ =))))
Mà làm như vậy, có tính là tội mưu sát ko ta?!
Lãnh Niệm Sinh lại nghĩ: Nếu hắn gánh tội danh ngộ sát viên quan triều đình. Cha và nương, chắc là cũng ko trách đâu hén (Má ơi, muốn giết người ta rõ ràng mà nói là ngộ sát =.=ll)
Địch Dĩnh giống như bị sét đánh trúng, thoáng chốc —— bị đã kích nghiêm trọng ah!
Thì ra……Hắn thấy mình giống ông già?
“Niệm sinh, ngươi xem ta là gì hả?”
Lãnh Niệm Sinh đảo đảo tròng mắt, Trời đất ơi —— nhìn từ trên xuống dưới, từ phải qua trái —— Ha, cái người nhã nhặn này cũng có đức hạnh lắm chứ bộ. Nếu trình diễn 1 chút hẳn là sẽ được nhiều thiên kim tiểu thư con nhà già ưu ái đây. Ko biết y có lấy được vợ ko nữa nha?
Nếu mà có, đợi 1 ngày nào đó y thú thê. Hắn tuyệt đối sẽ ko giúp y chắn rượu, để cho hắn ở đêm tân hôn say chết luôn ……. Ha hả……Đôi môi cánh hoa cong lên, Lãnh Niệm Sinh cười như sắp đang làm chuyện xấu vậy.
Bỗng nhiên thấy Địch Dĩnh đang thất thần.
Đôi mắt phượng biểu lộ nhiều suy nghĩ ko nói nên lời. Lặng yên mà nhìn, ko đoán ra được tâm tư của hắn. Y đã sắp xếp toàn bộ kế hoạch —— tất cả chỉ muốn ở cạnh hắn.
Lãnh Niệm Sinh rất thành thật nghĩ: Y còn có thể làm gì được? Ko phải cũng giống như mình đều là những hài tử được cha và nương thu dưỡng. Người nhã nhặn là 1 con mọt sách, tối ngày cứ tụng niệm đạo lý. Đầu óc cứng nhắc, hỏng hết rồi.
Mặt tươi cười, hắn bĩu môi. Đúng là bộ dáng đần độn vô vị mà.
“Ta đối cha nương là tình cảm biết ơn, tôn kính vô hạng. Đối với bọn thủ hạ là tình huynh đệ. Đối với Bất Bình, Bất Phàm là hảo bằng hữu. Còn về phần ngươi…..Chí hướng bất đồng, nói gì cũng ko hợp, làm gì cũng ko phải.”
Lặng lẽ áp chế cõi lòng đầy thương tổn xuống. Có thể hy vọng xa vời là bọn họ sẽ được giống như cha và nương sao? Địch Dĩnh thở dài……Thật là đang nằm mơ. Đầu óc hắn đang suy nghĩ gì vậy?
Cố dời đi ánh mắt tham luyến. Y nặng nề bước đi. Trên vai còn mang oan án của gia tộc, phủ nha còn nhiều việc trọng yếu cần xử lý.
Địch Dĩnh không khỏi tự giễu —— ông cụ non?
Không phải thân nhân, không phải huynh đệ, đến bằng hữu còn ko làm được.
Hở, Lãnh Niệm Sinh trừng mắt nhìn bóng lưng của y. Lòng thắc mắc sao tự nhiên nhân lại bỏ của chạy lấy người vậy ta?
Gấp gì dữ vậy!
Quay dầu đi, nhìn hướng chuồng ngựa. Bỗng nhiên, hình ảnh hai người lần đầu tiên gặp nhau hiện lên trong đầu ——
Ngay tại dòng suối nhỏ ở ngoại thành, cùng chờ xiêm y khô…….
Phủ nha.
“Đại nhân, ngài đêm qua không trở về.” Quan sai của phủ nha —— Thiệu Quân đã có 1 đêm lo lắng. Bởi trước giờ đại nhân chưa bao giờ ko ngủ ở phủ nha.
“Ngươi đừng lo lắng an nguy của ta.” Đang ở chốn quan trường ngươi lừa ta gạt, y cũng phãi điều chỉnh lại thái độ cư xử của mình. Người ngay thẳng, đường dường chính chính, cho dù đang đêm đi trên đường cũng ko sợ gặp quỷ ah.
Mặc quan phục, đội ô sa, chỉnh trang xong xuôi, Địch Dĩnh lấy ra 2 bức họa, mệnh lệnh: “Thiệu quân, ngay lập tức cho người sao chép ra hai bức họa này, dán khắp mọi đường phố lớn nhỏ. Ngay ngày hôm nay xuất ra lệnh truy nã tội phạm.”
“Đại nhân, hai người này phạm vào tội gì?”
“Trộm cướp.”
“Còn người cáo trạng….”
“Cha ta.”
Hôm qua, trước khi tham gia hỷ yến, y có về thăm hỏi các trưởng bối ở nhà. Biết được tình hình hiện nay. Niệm Sinh hiện giờ đang ở ngoài thành, cách Địch viện cũng ko xa.
Ngay cả như vậy, cũng ko cải thiện được khoảng cách xa xăm của hai người.
Tâm phiền ý loạn, Địch Dĩnh đi ra bên ngoài, tiếp tục dặn dò thuộc hạ. “Thiệu Quân, bên cạnh đó ngươi hãy phái người đến những hiệu cầm đồ hay nơi thu mua tranh chữ. Hỏi cặn kẽ xem có ai đã mua được tranh của Thiết Sinh công tử. Nếu là tranh giả, thì rất có khả năng là tang vật. Hãy mang hết về đây nghiệm chứng.”
Thiệu Quân nói một tiếng: “Vâng.” Lập tức nghe lệnh mà đi.
Tân quan tiền nhiệm, như mang thuốc nổ trên người —— đốt không được, quăng ko xong, ko thể……Địch Dĩnh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Lát sau, đã chôn mình giữa đống công vụ đang chồng chất như núi, cố quên đi tâm sự đang buồn phiền trong lòng.
[1] Đoạn này có nhiều khúc từ ngữ hơi đùa cợt 1 chút, là ý tứ của tác giả như vậy. Bạn Hữu đang cố giữ tối đa văn phong cho tác phẩm ^.^