CHƯƠNG 7
Tức chết rồi mà! Ko biết đã bị giam bao lâu, Lãnh Niệm Sinh cầm lấy song sắt của nhà lao, giận dữ rống lên: “Giỏi lắm, văn nhân chết tiệt kia rõ ràng là làm bậy mà. Mau ra đây cho ta. Địch —— Dĩnh —— “
Dùng hết sức lực hét lên thật đinh tai nhứt óc. Một lúc sau liền nghe được tiếng bước chân từ xa vọng lại, mặt ko kiềm được mà tỏ ra mừng rỡ.
“Địch Dĩnh chết tiệt! Ngươi thấy vậy mà làm thật hả? Mới làm quan liền túm lấy ta mà khai đao” Lãnh Niệm Sinh ngay trong nhà lao mà phát tát tính tình. Gào thét cả buổi, mà nhà lao giam hắn cũng ko có lấy 1 bóng người, ko ai phản ứng hết trơn.
Địch Dĩnh đã sớm bảo ngục tốt dời đi hết. Nghe hắn bên trái thì nói chết tiệt, bên phải thì vong ân phụ nghĩa. Mắng đến sắp căm rồi, mà cứ kêu gào như quỷ ko chịu ngừng. Ko phải là cố ý lẫn trốn, nhưng đợi cho đến khi hắn mắng cho sướng miệng rồi, mới tim đập chân run từ trong chỗ tối của nhà lao mà bước ra trước mặt hắn. Nói khó nghe 1 chút, y thà chịu để hắn chửi mắng, nguyền rủa độc ác. Miễn là Lãnh Niệm Sinh chịu gọi tên của y là được rồi. Đã có ý định bắt người giam lại thì cũng đã lường trước được tình huống nháo nhào này.
“Là ngươi phạm tội đả thương người. Đối phương sai trước nhưng ngươi lại sai sau.”
“Vì thế nên ta phải ngồi tù?”
“Đương nhiên. Ta phạt ngươi ngồi tù ba ngày chứ có phải là 3 tháng đâu….” Giờ phút này, y hy vọng là ba tháng.
Lãnh Niệm Sinh mặt mày thoáng chốc nhăn lại như cái bánh bao. Hắn giận điên lên mắng “Nam nhân chết tiệt…..Ngươi nhớ đó, ta sẽ làm thịt ngươi cho coi!” Giận nghẹn họng, cả người sắp nổ tung rồi.
“Không hề gì.” Địch Dĩnh cũng mặt nhăn mày nhó.
“Ngươi……giỏi lắm nga!”
Tay nắm 1 cái đã kéo Địch Dĩnh đến trước song sắt, hai người mặt đối mặt, Lãnh Niệm Sinh thấy văn nhân ánh mắt mờ mịt. Hình như có chút khác thường…..
“Ê, ngươi có bị xỉn ko đó?” Hắn dí mũi vào ngửi ngửi, ko có mùi rượu. “Vậy sao lại hồ đồ? Không thể nào……cái con người này làm cẩu quan mà hồ đồ gì vậy ah?”
Như bị tạt cho 1 thùng nước lạnh, Địch Dĩnh bỗng nhiên hoàn hồn. Y phản bác: “Niệm Sinh, ta không phải cẩu quan àh.”
“Ta nói ngươi phải.”
“Vậy thì ngươi muốn làm gì ta hả?” Địch Dĩnh nhìn gương mặt đang ửng hồng của hắn. Bỗng nhiên, lại nhớ đến…….hương vị của rượu nữ nhi hống…..
“…” Lãnh Niệm Sinh nhất thời nghẹn họng ko trả lời được. Hắn có thể làm gì với tên văn nhân chết tiệt này đây?
Khi không lại nắm lấy tay y. Hai người cứ gần sát như vậy……Ko cần né né tránh tránh, mất cũng ko ngừng tìm kiếm.
Địch Dĩnh nhìn hắn, vẫn ko quên khuyên nhũ: “Niệm Sinh, ngươi nên tu sửa tính tình chút đi. Nếu ko, ta lo ngươi phải gặp phải sóng gió lớn hơn nữa đó.”
「Rầm!」
Lãnh Niệm Sinh đập vào song sắt của nhà lao để trút hận. Hắn ko kiên nhẫn rút tay về, cả hai như thú dữ đối đầu. Thật hết cách “Ngươi ít nguyền rủa ta chút đi.” Hắn tâm phiền ý loạn, phải nằm nhà đá ba ngày. Đều do cái tên văn nhân chết tiệt kia ban tặng.
Ánh mắt hung tợn nhìn trừng trừng tên nhân chết tiệt. Đợi đến lúc hắn ra tù rời coi. Hắn nhất định sẽ……làm gì cho biết?
Lãnh Niệm Sinh ko nghĩ sẽ để cho người nào đó chút xíu sĩ diện nào. Liền mở miệng, ngữ khí rất ư thờ ơ: “Có gì ăn ko đó?”
Địch Dĩnh luôn đặc biệt quan tâm. Y đã dặn ngục tốt đừng bạc đãi hắn. Bất quá nhân vẫn còn chưa đụng đến 1 hạt cơm nào cả.
“Hứ, ta ko ăn mấy thứ quái quỷ này. Ko có sườn heo hả?”
Y trả lời như ko: “Heo so với ngươi còn an phận hơn.”
Lãnh Niệm Sinh bỗng nhiên trừng mắt, miệng bắt đầu mắng tới tắp: “Ta thà chết đói chứ ko thèm ăn cơm tù. Ngươi chỉ biết tính toán bất lương. Quan báo tư thù.”
“Ta không có quan báo tư thù.”
Địch Dĩnh sau khi đã nhìn hắn thật lâu, mới đem hết ân oán của 2 người trong quá khứ mà nói: “Niệm Sinh, ta biết ngươi vẫn còn hận ta chuyên năm đó. Ta nhất định sẽ trả lại công bằng cho ngươi. Còn nữa, nếu ngươi ko thích ăn cơm tù, thì chờ ngươi ra khỏi đây, có thể đến nhà của ta ăn 1 bữa cho thích đáng.”
“Rồi sẵn tiện ở trong phòng của ngươi ngủ 1 giấc luôn được ko?”
“Cũng được.”
“Ngươi đi chết đi!” làm quái gì vậy?!
Ko lạ gì chuyện sau nhiều năm như vậy y mới chịu đòi lại công bằng. Giờ mấy người năm đó ko thấy tăm hơi gì. “Ngươi làm quan là giỏi lắm rồi. Địch Dĩnh, ta thật muốn nhìn ngươi có thể làm được gì. Còn có thể túm được mấy người trộm tranh năm đó hay ko?”
Hắn không phải là ko phái người truy tìm tung tích của thân nhân. Nhưng mà, dường như đã lật tung toàn bộ kinh thành lên vẫn ko thấy tăm hơi gì cả.
Ánh mắt buồn bả, không muốn để người khác phát hiện vết thương trong lòng đang âm thầm đau. Lãnh Niệm Sinh liền vọt đến góc sáng mà ngồi xổm xuống, ko thèm liếc mắt nhìn người phía sau lấy 1 cái.
Lặng yên nhìn bóng lưng của hắn. Thật cô đơn và yếu ớt. Song sắt trước mắt như vô hình cản trở tình cảm của cả hai. Nắm chặt hai tay. Y hỏi: “Niệm Sinh, nếu ta bắt được phạm nhân, ngươi chịu phục ko?”
“…” Buồn bã một lát, hắn mới ra tiếng: “Có ta cười ngươi ko làm tròn trách nhiệm thì có.”
“Nếu ta bắt được?”
“Nếu bắt được, ta tùy ngươi xử lý. Còn ko, thì quăng luôn cái mũ cánh chuồn đi.”
“Hảo, chúng ta một lời đã định. Nếu ta đãi phạm nhân, ngươi đắc ngoan ngoãn địa nghe ta đích, nếu là không có, ta sẽ từ quan.”
Lãnh Niệm Sinh nhất thời xoay người lại, “Hừ, ta thuận miệng nói thôi. Ngươi đừng coi là thật. Bộ tưởng ta là đứa trẻ ba tuổi mà lừa sao. Kỳ hạn đâu?”
Nếu để cho y vài năm, thì cái gì mà ko bắt được. Nếu ko thì vẫn tiếp tục làm quan. Đời làm gì có chuyện dễ ăn như vậy?
Địch Dĩnh cười thật yếu ớt, “Ngươi yên tâm, ta ko có chiếm tiện nghi đâu mà. Chúng ta liền ước định 1 năm đi. Đúng ngày này năm sau, nếu ta ko thể trả lại công bằng cho ngươi, thì tự tay ta sẽ tháo mũ cánh chuồn xuống cho ngươi coi.”
Lãnh Niệm Sinh nghe câu trả lời đầy thuyết phục thì thật hài lòng. Lúc ngày mới cam tâm mà nói. “Hảo, nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Nhưng mà, Niệm Sinh, ngươi cũng đừng quên lời hứa. Việc gì cũng phải nghe ta.”
“Hừ! Nhảm nhí. Quân tử nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Ngươi muốn ta làm trâu, làm ngựa hoặc người hầu cho người đều có thể. Chỉ cần ngươi bắt được tội phạm trộm tranh năm đó mà thôi.”
“Nhất định.” Vì thuần phục con ngựa hoang này, y dùng con đường làm quan ra trao đổi cũng ko tiếc.
“Này nghe cũng được đó” Lãnh Niệm Sinh tiếp tục xoay người vào góc. Địch Dĩnh đứng ngoài cửa nhà lao một lúc lâu. Mãi cho đến nữa đêm thấy hắn đang ngồi xếp bằng dưới đất nhắm mắt lại dưỡng thần, ko hề có chút phản ứng nào. Y mới khẽ thở dài 1 tiếng, rồi rời khỏi nhà giam.
Đêm khuya vắng lặng.
Một bóng người trèo qua tường. Hai chân vừa mới tiếp đất đã nghe được giọng nói đầy tức giận. “Đồ chết tiệt, đến giờ mới tới.”
Phía trong tường, một nữ tử thong thả tiến đến. Ả vươn tay nhéo vào hông nam nhân 1 cái, gát lên: “Người ta muốn ngươi gần chết.”
Người trẻ tuổi đương nhiên ko giống với mấy ông già rồi. Thân thể rắn chắc, thắt lưng dẻo dai hữu lực……Ngón tay của nữ nhân thật linh hoạt, ngay tại bụng dưới mà vẽ vời. Ý tứ rõ ràng là câu dẫn khiêu khích rồi.
“Ngươi thật là, mấy này ko gặp, đã nhớ ta đến vậy sao?” Nam nhân của ả ko nên thân, làm mấy chuyện kia ko thỏa mãn được nhu cầu của nữ nhân này.
“Chàng biết rõ còn cố hỏi.” Tay nắm chặt lại phía dưới. Xúc cảm mềm mại vẫn chưa cứng lên. Sức tự chủ của nam nhân này cũng ko tồi, làm chuyện đó mới có thể kéo dài được.
“Đợi lát nữa sẽ thỏa mãn nàng sau.” Trước trấn an nữ nhân. “Chúng ta làm chuyện quan trọng trước, nàng đã chuẩn bị thỏa đáng?”
“Đương nhiên, nếu ko……Sao ta còn đứng ở chỗ này làm gì.” Nữ nhân ngẩng mặt nhìn nam nhân tươi cười. Đôi mắt hoa đào câu hồn lóe lên trong đêm tối —— dường như cũng đang cười. Nam nhân liền cằm lấy bàn tay ko an phận của nữ nhân, cười gian trá. “Chúng ta về phòng của nàng đi.”
“Hảo ah.”
“Ah….. Ah……”
Nữ nhân gần như trần như nhộng, cả người ngồi lên bàn, hai chân bị nam nhân cầm lấy, mở rộng ra. Bộ dáng cực lỳ *** đảng nhìn nam nhân. Dục vọng hừng hựt mãnh liệt cùng thân thể va chạm. Hai người mồ hôi đầm đìa, cứ *** rên rĩ công khai, ko thèm quan tâm là còn có người thứ ba ——
Trên giường đang nằm 1 nam nhân trung niên chừng 40 tuổi. Mắt đột nhiên mở trừng trừng, đồng tử phóng đại, miệng há hốc. Giống như đã nhìn thấy hình ảnh gì đó rất khiếp đảm trước khi chết…..
Lãnh Niệm Sinh ngồi trong nhà lao đợi ba ngày trôi qua. Nhân có vẻ tiều tụy hẳn.
Một mình ngồi ở góc, chán nản ko thèm nói chuyện vì cổ họng gào thét nhiều nên đau quá. Người lơ mơ rất muốn đi ngũ. Tinh thần cũng dần tiêu hao. Lòng chỉ duy nhất 1 sự cố chấp ko sao thỏa hiệp được.
Hắn mới không để cho mình phải vì lời hứa mà cúi đầu trước người nhã nhặn kia. Dứt khoát phải làm ngược lại ý định của y mới chịu.
Thực cố chấp… Địch Dĩnh ở ngoài song sắt nhìn hắn thật quật cường. Cảm thấy vừa giận lại vừa bất đắt dĩ, nhưng y cũng ko kiếm chuyện nề hà với hắn làm gì.
Giận nghẹn họng, đã tích lũy được 3 ngày. Cổ họng đau đớn gầm lên. “Còn ko mau mở khóa.”
Ngục tốt không dám chậm trễ, vội vàng lên tiếng: “Vâng” Rồi cầm chìa khóa, ngay lập tức mở cửa, xong liền kính cẩn lui ra. Gã biết phạm nhân trong nhà lao kia là người nhà của đại nhân, nên cũng ko dám nhiều chuyện lôi thôi.
Tự mình đến đây thả người, Địch Dĩnh bước vào ngồi xuống trước mặt hắn, “Tội tình gì lại ngược đãi chính mình. Ngươi gầy đi ko ít rồi.”
“Tránh ra, ngươi bớt giả mèo khóc chuột chút đi” Hắn muốn nôn, mới ko thèm nghe y thuyết giáo rồi đôi co nhiều lời qua lại.
Nếu là quan tâm hắn sống hay chết, còn giam người ta làm gì.
“Bất Bình đến đón ngươi. Hắn đang ở ngoài phủ nha kìa.” Đã gần đến giờ ăn tối, Địch Dĩnh không nghĩ sẽ để hắn chạy thoát, nhưng miệng lại nói mấy lời trái với lòng mình. “Mau về ăn 1 bữa thật ngon đi, rồi tắm rửa sạch sẽ nữa nha. A Sinh thúc thật lo cho ngươi đó.”
“Thúc ấy thật nhiều chuyện.” Giờ đây, chắc Minh Nguyệt cũng biết hắn đang ngồi tù.
Lãnh Niệm Sinh đứng lên. Thân hình bỗng mềm nhũng vô lực, Địch Dĩnh thấy thế, vội vàng đỡ lấy hắn, hỏi: “Ngươi có muốn đến phòng của ta nghỉ ngơi, rồi mai hãy về?”
Cánh tay mạnh mẽ đang ôm lấy thắt lưng. Ngẩng mặt lên thấy khoảng cách của bọn họ lúc này rất gần nhau. Người nhã nhặn kia hình như cao hơn hắn 1 cái đầu. Cả người thật tự nhiên phát ra sự uy nghiêm, vô hình gậy nên cảm giác áp bức —— Dường như là trời sinh tương khắc…..
“Tránh ra!” Lãnh Niệm Sinh dùng hết sức lực đẩy người làm hắn hít thở ko thông ra. Cảm giác kỳ quái này là gì vậy ah?
Mắt thoáng chốc hiện lên tia xảo trá, Địch Dĩnh hỏi: “Ta chỉ giúp đỡ ngươi thôi.Ngươi lại ko niệm tình gì hết. Bộ sợ ta hả?” Y biết ngay là tiểu tử này làm gì mà nhận chứ.
“Cái… gì áh. Ta mới ko thèm sợ ngươi ah!” Trừng mắt, Lãnh Niệm Sinh khí thế bừng bừng ko chịu thua Địch Dĩnh. Hắn ko cam lòng vì cái người chết tiệt này mà ko ăn, ko ngủ nhá.
Muốn hối hận cũng ko kịp nữa rồi. Lãnh Niệm Sinh hừ một tiếng, đồng thời cảnh cáo: “Đừng có quên giao ước của chúng ta đó. Ta sẽ đến tìm ngươi hỏi cho rõ. Rốt cuộc là đã tìm ra cái gì rồi.”
Địch Dĩnh nghe vậy, lòng thầm run mấy cái. “Niệm sinh, ngươi muốn làm gì đó?” Y vẫn còn nhớ rõ bộ dáng cầm đao như muốn giết người của hắn. Sẽ ko….
Lãnh Niệm Sinh khép chặt miệng ko thèm nói năng gì hết, đi thẳng ra ngoài nhà lao…..
Địch Dĩnh liền tiến đến nắm lấy bả vai hắn, cảnh cáo trước: “Niệm Sinh, ngươi cũng đừng làm mấy chuyện khiến ta khó xử nữa.”
Lãnh Niệm Sinh chớp mắt 1 cái hất ra tay y. Lạnh lùng nói: “Ngươi đang nói giỡn có phải ko? Giữa chúng ta có tình cảm gì đâu mà làm ngươi khó xử?” Dứt lời, hắn chầm chậm bước đi, ko thèm quay đầu lại lần nào nữa.
Địch Dĩnh giật mình, lại bị thêm đả kích. Cố gắng dằn xuống sự hờn dỗi đang dâng lên trong lòng, nhìn theo hình dáng đang ngày càng xa của hắn. Ko khỏi thì thầm 1 mình: “Niệm Sinh, đừng thử nghiệm sự nhẫn nại của ta……”