Kỳ Hôn - Cuộc Hôn Nhân Kỳ Lạ

Chương 10: Chương 10: Nghe Lén.




CHƯƠNG 10: NGHE LÉN.

—o0o—

Dù là ở đại học hay trung học thì bóng rổ vẫn là môn thể thao được các bạn nam yêu thích nhất. Sau khi lên đại học, sở thích này càng rõ nét hơn.

Luôn thích bóng rổ, Tề Lẫm rất hứng thú với các trận bóng, nếu là ngày xưa thì anh cũng muốn vào sân chơi. Nhưng chắc chắn hôm nay anh không đảm đương nổi làm nhân vật chính.

Hôm nay anh chạy tới đây có hai mục đích, một là xem bóng, hai đương nhiên là theo dõi nội dung phim “Vườn sao băng”. Từ một người thờ ơ trở thành anti fan, giờ anh lại mang một tâm trạng khác, không hẳn thờ ơ mà cũng không hẳn anti.

Đi cùng anh còn có Thẩm Tiểu Viên, vất vả lắm mới có thể đếm ngược đến giai đoạn hai đại hội thể thao, rốt cuộc hôm nay anh đã có thể sắp xếp ít thời gian rảnh rang đi xem trận đấu. Hơn nữa hai ngày tiếp nữa đều diễn ra các trận, những hạng thi đơn hay đôi như bóng bàn cầu lông đều đã chấm dứt. Trong toàn bộ những hạng thi đội thì bóng rổ, điền kinh và chạy tiếp sức có vẻ đứng đầu.

Là trường đại học quý tộc số một số hai trong nước, cơ sở vật chất cho hoạt động thể dục thể thao luôn đứng đầu, địa điểm thi đấu là sân trong nhà, chỗ ngồi cũng khoảng 5000, mà đó chỉ là một trong những sân bong mà trường có thôi. Ở đại học quý tộc Wibrighton, sân bóng rổ như vậy có 3 cái, còn một số sân bóng rổ ngoài trời, kích cỡ khác nhau.

Họ nghĩ mình tới còn sớm nhưng không ngờ vừa vào cửa thì đã rất nhiều người đang ngồi, cơ bản chủ yếu là nữ sinh, tiếng thét quanh quẩn không dứt, vô cùng náo nhiệt.

Vị trí hàng một đã không còn, những người ngồi sau bị các cô nàng đứng trước che tầm nhìn, Tề Lẫm và Thẩm Tiểu Viên không thể không đi lên tầng hai,chọn một hàng ở phía cánh, nhưng tầm nhìn vẫn tốt.

Ngồi xuống Tề Lẫm đã tập trung vào trận đấu, cũng lấy đồ ăn vặt và Coca từ trong túi mang theo.

Thẩm Tiểu Viên bên cạnh: “Sao cậu lại mang nhiều đồ ăn vặt như vậy?”

Tề Lẫm cho miếng khoai vào miệng rồi hỏi: “Cậu có muốn ăn thử không, một ít là mình mua, một ít là bóc lột từ chỗ Chu Chân đó.”

Thẩm Tiểu Viên: “…” Tề Lẫm mất trí nhớ thật sự ngày càng hoạt bát.

Người tầng hai cũng không ít, liên tiếp có không ít người đi vào.

Muốn hỏi vì sao số người quan sát trận đấu buổi chiều nay lại nhiều như vậy thì phải nhắc tới thiên đoàn SB4. Đầu tiên là sự tự tin và nổi tiếng vì kiêu ngạo của họ, trong đám người xem cũng không ít những bạn học ở trường bên cạnh, cùng với những bạn học trung học quý tộc Winbrighton. Tiếp theo thiên đoàn SB4 lại chia làm hai đội, tuy họ cùng ở một trường nhưng vẫn khác lớp. Âu Dương Khiêm Vũ và Kim Tử Đạt ở cùng một ban, Lý Tân Hi và Lữ Duy Kim lại ở cùng ban khác, hôm nay là cuộc nội chiến của SB4. Cuối cùng bốn người SB4 lại xuất hiện vấn đề, sau khi Âu Dương Khiêm Vũ hắt nước vào mặt Tôn Ái Tích thì Lữ Duy Kim đã tới tìm y, một người ghét Tôn Ái Tích, một người che chở Tôn Ái Tích, tính tình hai người cũng nóng nên cãi nhau to, mà cũng có lời hẹn ước thi đấu hôm nay.

Không biết ai đã truyền tin Âu Dương Khiêm Vũ và Lữ Duy Kim cãi nhau ra ngoài, nên có thể nhận ra số người xem có rất nhiều người xem náo nhiệt. Có lẽ người không biết rõ thực hư sẽ không hiểu nổi, nhưng Tề Lẫm khác họ, anh biết nguyên nhân ban đầu.

Tôn Ái Tích là bạn hồi bé của Lữ Duy Kim, mà cũng rất ngây thơ. 10 năm trước, gia đình Tôn Ái Tích còn tương đối giàu có, cũng ở trong nội thành, Lữ Duy Kim thì vừa lúc tới nhà bà ngoại. Hai nhà cách nhau không xa, Tôn Ái Tích rất thích tới công viên chơi nghịch cát, mà Lữ Duy Kim lúc bé cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn độc lập, bà ngoại dẫn anh ra ngoài chơi nên hai người đã quen nhau ở đống cát, thường xuyên gặp mặt nên có tình bạn sâu đậm.

Về sau, tình hình kinh tế nhà Tôn Ái Tích có vấn đề, không thể không về nông thôn, lúc đi còn khá gấp nên Tôn Ái Tích không chào tạm biệt Lữ Duy Kim được. khi cô lén chạy tới công viên tìm thì lúc đó anh còn đang sốt ở bệnh viện, thật sự là muốn sến súa bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Chuyện tiếp theo thì ai cũng biết, Tôn Ái Tích vào đại học chưa tới hai ngày đã đắc tội thiên đoàn SB4.

Ban đầu Lữ Duy Kim cũng không biết Tôn Ái Tích là bạn hồi bé của anh, chỉ là cảm thấy cái tên quen tai, rồi anh lấy ra bức ảnh ố vàng và nhật ký còn bé ra mới xác nhận Tôn Ái Tích là bạn mình. Khi làm rõ ràng, Tôn Ái Tích đầu óc đơn giản ngu xuẩn đã bị Âu Dương Khiêm Vũ ghét vô cùng, bị hắt đồ uống. Chuyện cho tới giờ, Lữ Duy Kim cũng chỉ muốn Âu Dương Khiêm Vũ tha cho Tôn Ái Tích. Nhưng trước đã nói rồi, Âu Dương Khiêm Vũ có cái tính trừng mắt tất báo, Lữ Duy Kim cũng biết nên muốn Âu Dương Khiêm Vũ buông tha để trước mặt mọi người xuất khứu Tôn Ái Tích thì có khó khăn. Vì bạn bè, đương nhiên anh cũng có thể từ bỏ Tôn Ái Tích, nhưng Lữ Duy Kim sống chết không nói cho đối phương chuyện họ là bạn hồi bé, anh cho rằng đó là hồi ức của hai người họ, không cần thiết nói cho bên thứ ba, hai người không ai nhượng bộ nên sinh cãi nhau, chỉ vì cô nàng tên Tôn Ái Tích.

Nói tiếp, Âu Dương Khiêm Vũ cũng không rõ Tôn Ái Tích thế nào, bạn mình không tiếc cãi nhau với mình chỉ vì cô ta thì càng tức giận, chỉ cần trong trận đấu bóng rổ giữa hai khoa họ, bên Lữ Duy Kim thắng thì Âu Dương Khiêm Vũ hãy bỏ qua cho Tôn Ái Tích, ngược lại thì Âu Dương Khiêm Vũ tiếp tục trả thù. Dù Âu Dương Khiêm Vũ nói thật hay giả thì anh cũng đã nói ở trên, vì một đứa con gái mà khiến anh em sống mái với nhau thì rất không nên, mà cô ta cũng chẳng tốt gì cho cam, không đáng để anh em của y ra mặt cho.

Tuy mục đích ban đầu Âu Dương Khiêm Vũ tham gia vào vụ cá cược này khác hẳn với việc tranh giành tình nhân như trong phim, chỉ là lúc bắt đầu trận đấu cũng là thời khắc hai bên quyết chiến.

Thẩm Tiểu Viên thấy Tề Lẫm hưng phấn thì không khỏi lo lắng, vì sao cậu ấy lại không xem những trận đấu khác mà lại chỉ kéo cậu tới trận này thôi, chẳng lẽ dù mất trí nhớ thì ở sâu trong nội tâm cậu ấy vẫn thích Âu Dương Khiêm Vũ? Nghĩ vậy Thẩm Tiểu Viên đẩy đẩy Tề Lẫm, cắt ngang hồi ức nội dung phim của anh: “Tề Lẫm, cậu nói cho tớ biết, vì sao lại muốn xem trận đấu này, có phải cậu còn thích Âu Dương Khiêm Vũ không?”

Tề Lẫm đang nghĩ tới bộ phim thì sửng sốt: “Cái gì?”

Thẩm Tiểu Viên thấy mặt anh như hoa si thì cố gắng: “Tớ nói có phải cậu còn thích Âu Dương Khiêm Vũ không?”

Tề Lẫm: “… làm sao có thể chứ, tuyệt đối không.”

Thẩm Tiểu Viên: “Vậy cậu nói cho tớ biết, vì sao lại muốn xem trận đấu này?”

Tề Lẫm nghẹn lời, anh không thể nói ra nguyên nhân thực sự, ngay khi anh tạm ngưng thì Thẩm Tiểu Viên biết mà, cậu lo lắng: “Tề Lẫm, cậu không thể thích anh ta nữa!”

Tề Lẫm vội vàng giải thích: “Thật sự tớ không thích anh ta mà, cậu xem giờ tớ đều trốn anh ta, hôm nay tớ chỉ tới nghe ngóng tình hình thôi.”

Chuyện Âu Dương Khiêm Vũ và Lữ Duy Kim mâu thuẫn chỉ vì Tôn Ái Tích thì Thẩm Tiểu Viên cũng chỉ nghe nói, vừa mở đầu đã giương cung bạt kiếm, cậu nhìn hai mắt Tề Lẫm thì không nghĩ nhiều nữa.

Tề Lẫm tinh mắt chỉ chỉ Tôn Ái Tích ở hàng đầu gần vị trí Lữ Duy Kim, hiện tại cô ta đang nắm chặt tay trước ngực, khẩn trương không thôi: “Nhìn thấy không, hôm nay cậu ta mới là nhân vật chính.”

Thẩm Tiểu Viên biết kiềm chế không nổi giận được, quả thật cậu đã thấy Tôn Ái Tích.

Trước lúc bắt đầu, ánh nhìn của họ đã có mùi thuốc súng rồi, tất cả đều là vì Tôn Ái Tích. Bỏ nghe ngóng, bỏ nữ chính Tôn Ái Tích qua một bên, Tề Lẫm cho rằng trận đấu này rất đáng chú ý.

Trong sân mỗi cầu thủ đều có tư thế oai hùng, lại có thiên đoàn SB4 tham gia, trực tiếp tăng dung mạo của cầu thủ bóng rổ trận này lên một bậc, thấy thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui. Từ nhỏ đến lớn bốn người trong thiên đoàn SB4 đều được tiếp nhận nền giáo dục quý tộc, khiến họ vô cùng chú trọng tới phát triển toàn diện cá nhân, đương nhiên bao gồm cả thể dục thể thao, huống chi trời sinh họ đã có một gương mặt tốt.

Nhân vật chính thật đúng là nhân vật chính, họ sinh ra đã cách xa người thường, khi bạn cảm thấy sắp chạm tới họ thì bạn sẽ nhận ra khe rãnh ở giữa lại càng sâu càng rộng. Đây chính là định nghĩa thiếu gia quý tộc mà biên kịch đưa ra, rất rõ rang, họ không phải người phàm.

Trong trận chém giết kịch liệt, đám người Âu Dương Khiêm Vũ gần như đã quên ước định lúc trước, giờ trong mắt họ chỉ có ý chí chiến thắng, họ chỉ muốn thắng trận đấu này, còn Tôn Ái Tích chết tiệt kia thì cút hết sang một bên.

Để tránh Thẩm Tiểu Viên nghĩ nhiều, Tề Lẫm không dám hò hét vổ vũ như các cô bé xung quanh, tuổi thật của anh cũng không thể khiến anh làm ra những hành động mãnh liệt mất lý trí trước bọn trẻ con.

Tề Lẫm đã sớm biết kết quả trận đấu, nhưng anh vẫn muốn xem nội dung phim có thay đổi gì không, đáng tiếc chẳng hề có. Nội dung phim vẫn thế, nếu Âu Dương Khiêm Vũ thua trận thì Lữ Duy Kim sẽ trực tiếp đến với Tôn Ái Tích, nào có liên quan tới y. Cuối cùng đội khoa Âu Dương Khiêm Vũ chiến thắng với tỷ số sát sao, khi kết thúc hai bên nắm tay nhau nhưng ai biết Âu Dương Khiêm Vũ và Lữ Duy Kim có thật sự bắt tay giảng hoà hay không chứ.

Có Âu Dương Khiêm Vũ thì Tôn Ái Tích không dám tiến lên an ủi bạn lúc bé của mình, Tề Lẫm quay đầu nhìn chỗ cô nàng ngồi thì phát hiện không biết khi nào Tôn Ái Tích đã chạy, đáng tiếc thật, không có phúc lợi thêm vào phim rồi.

Trận đấu chấm dứt, Tề Lẫm và Thẩm Tiểu Viên cũng phải đi làm chuyện của họ, Thẩm Tiểu Viên còn muốn tới trại nhìn xem.Tề Lẫm có thể tự do hoạt động, càng ngày anh càng cảm thấy Thẩm Tiểu Viên như một bà mẹ già, luôn quản lý anh. Thật sự quan hệ giữa nguyên chủ và cậu ta tốt như vậy? Hoặc là sức hút của riêng anh cũng không chừng.

Sau khi tách ra, Tề Lẫm không có chuyện gì làm liền đi thư viện, mượn hai quyển tiểu thuyết võ hiệp, cũng muốn thể hiện ra người than nhiên tốt luôn cần cù chăm chỉ dũng cảm tích cực hướng về phía trước.

Ôm sách, tìm một mặt cỏ yên lặng rồi nằm xuống, ba lô thành chiếc gối tạm thời, tư thế vô cùng nhàn nhã. Lẳng lặng lật sách, ngửi mùi mực, đắm chìm vào thế giới võ hiệp, nhưng ngay khi tới cao trào thì Tề Lẫm đã bị cắt ngang ảo tưởng trở thành đại hiệp võ lâm bởi một tiếng bước chân vội vàng. Anh nằm ở chỗ hẻo lánh, chung quanh còn có vài cây đại thụ chắn bóng, nếu không chú ý thì căn bản không nhận ra. Bị người ta làm phiền, đang muốn đứng dậy rời đi thì anh chợt nghe tới một giọng nói quen thuộc: “Âu Dương Khiêm Vũ, anh không thể nào làm lành với Duy Kim sao? Tôi biết là tôi không đúng, là do tôi mới khiến hai người cãi nhau, tôi xin lỗi anh, anh có thể đừng làm khó anh ấy không?”

Hoá ra là Tôn Ái Tích, sao cậu ta lại xuất hiện ở đây? Tề Lẫm lén đứng lên rồi ở sau cái cây, anh thấy Tôn Ái Tích đang đứng và Âu Dương Khiêm Vũ đang nằm trên mặt cỏ nghỉ ngơi.

Chỉ chốc lát sau, Âu Dương Khiêm Vũ mới ngồi dậy, chậm rãi mở miệng: “Tôi làm khó cậu ta? Mà cô tính là gì, chuyện giữa tôi và Lữ Duy Kim đến lượt cô vung tay múa chân sao?” Quả thực là thần đáp lại, trực tiếp phá huỷ lời của Tôn Ái Tích, thật là hai người họ lại lén lút chạy tới đây cãi nhau.

Quả nhiên Tôn Ái Tích là một cô ả ngu đến không thể ngu hơn, lúc này nên ăn nói khép nép chứ không phải cái thái độ “hai người cãi nhau đều là vì tôi, đều là do tôi quá xinh đẹp” ấy.

“Tôi xin lỗi anh mà! Tôi không đúng vì đã tát anh, tôi không nên đánh anh như vậy. Chuyện hai ngày trước cũng là lỗi của tôi, tôi không nên giận cá chém thớt, xin anh đừng cãi nhau với Duy Kim nữa, có được không?”

Âu Dương Khiêm Vũ cười nhạo: “Tôi nói này, cô là gì, cút ngay cho tôi.”

Toàn bộ mặt Tôn Ái Tích đỏ bừng, như chực khóc tới nơi.

Đột nhiên một người con trai đi ra từ sau cái cây, đúng là đối tượng họ đang thảo luận Lữ Duy Kim.

Cùng lúc đó, Tề Lẫm không cầm chắc sách, rơi xuống cỏ, bụp…

Âu Dương Khiêm Vũ quay đầu về phía tiếng động: “…”

Tề Lẫm: “…” A bị phát hiện rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.