Ở trạm xuất phát, hành khách muốn rời khỏi Sơn Hải trấn thực sự rất ít → chỉ có mình Lâm Uyên.
Sau khi lên xe, Lâm Uyên tìm được chỗ của mình và cất xong rương hành lý, tiếng loa thông báo ngắn ngủi đồng thời vang lên, xe đã lập tức xuất phát. Dọc theo đường ven biển một đoạn thời gian, quỹ đạo đoàn tàu từ từ chạy tới hướng núi, lần cuối trải qua sóng gợn lăn tăn ngoài khơi, đèn trong đoàn tàu rốt cuộc mở lên, ngoài xe đã một mảnh tối đen như mực.
↓
Bắt đầu chui qua sơn động.
Chỗ này người ngoài gọi là Bàn Long sơn, người địa phương gọi dốc Tây sơn, không tính đặc biệt cao, nhưng mà đặc biệt dài, vì thế sơn động cũng đặc biệt dài.
Một bộ phận Sơn Hải trấn ở trên dốc Tây sơn, một phần khác còn lại là núi rừng, có người nói ở đây, còn có mấy trấn nhỏ hẻo lánh giống Sơn Hải trấn, Lâm Uyên chưa từng đi qua, bất quá chủ tiệm cá —— Trương thúc sẽ thỉnh thoảng đến mấy trấn này bán cá.
Cá biển của Sơn Hải trấn cùng với các loại hải sản khác tại nội địa trấn nhỏ rất được hoan nghênh.
Từng trấn nhỏ đều có một sân ga, giống như nhà ga Sơn hải trấn không tính lớn, bất quá người tại những trấn nhỏ này tựa hồ còn không nguyện ý ra ngoài hơn người dân Sơn Hải trấn, ví như đoàn tàu đã ngừng ba trạm, cả một hành khách lên tàu cũng không có.
Tuy rằng không hút thuốc, bất quá mỗi lần loa phát thanh báo đến trạm, Lâm Uyên sẽ tới đứng trên đài thả lỏng một hồi. Ba sân ga đều là bốn bề toàn núi, trên núi đầy cây cối xanh biếc rậm rạp, bầu trời xanh thẳm, đám mây tuyết trắng, đứng trên đài ngoại trừ một nhân viên trạm thì bên ngoài không còn người nào nữa, kể cả người bán hàng rong.
Đại khái do hành khách thực sự quá ít, phục vụ viên chuyên đẩy xe ăn trên đoàn tàu bình thường, ở đây lại không có, cơm trưa là Lâm Uyên tự thân xách hành lý đi qua bốn cái toa xe đến toa ăn.
Dọc theo đường đi qua tất cả toa xe đều rỗng tuếch, cư nhiên thực sự không có ai.
Vừa xách vừa nhìn về phía sau, hắn luôn luôn có loại cảm giác không chân thật.
Cũng may cho dù chỉ có một hành khách, đầu bếp trên đoàn tàu vẫn có nấu cơm, ăn một bữa cơm trưa đơn giản tại toa ăn,Lâm Uyên xách hành lý trở về chỗ ngồi ở toa hành khách.
Đoàn tàu tổng cộng đi mất bảy tiếng trong sơn động Bàn Long sơn, hơn ba giờ chiều, ngoài toa xe bỗng nhiên sáng ngời, ánh nắng chiếu đến trên mặt Lâm Uyên mới phát hiện đoàn tàu rốt cục đã ra khỏi sơn động.
Tốc độ xe lập tức tăng lên!
Vì kỹ thuật tàu bây giờ hiện đại, tốc độ sớm đã tăng tới một loại trình độ vô cùng nhanh gọn, trước là bởi vì địa hình sơn động nên tốc độ mới một mực chậm rãi, sau khi ra sơn động, đoàn tàu lập tức khôi phục tốc độ nguyên bản phải có, Lâm Uyên vốn còn muốn hảo hảo thưởng thức cảnh sắc ngoài cửa sổ, ai biết đoàn tàu tốc độ thực sự quá nhanh, cảnh tượng bên ngoài cứ chạy vùn vụt qua, làm hắn không thấy được gì cả.
Bất quá rất nhanh cũng không có biện pháp nhìn —— trải qua bảy tiếng dài dòng cô độc lữ hành, đoàn tàu rốt cục có người lên.
Vừa lên lại lên rất nhiều người, trước nói qua Sơn Hải trấn là một trấn nhỏ, người không nhiều lắm, coi như là nhân khẩu mật độ lớn nhất cũng không có nhiều hơn mấy người trên xe, đủ loại màu da, màu tóc, ăn mặc khác nhau nối đuôi nhau đi vào cửa, mang theo vị đạo từng người, Lâm Uyên ngồi sát hàng lang phải nghiêng người, còn phải nhường chỗ ngồi dồn vào sát cửa sổ, chỉ là thích ứng nhiều người như vậy khiến hắn phải tốn một đoạn thời gian, thời gian kế tiếp hắn còn là bị ép nghe hành khách xung quanh nói chuyện phiếm.
Hành khách trên tàu có lúc xuống có lúc lên, đoàn tàu chạy cực nhanh thêm năm tiếng nữa, lát sau kèm theo một đoạn tiếng nhạc du dương, là xướng ngôn viên dùng thanh âm ôn nhu thông báo gần đến trạm cuối Ửu Kim thị.
“Các vị hành khách, mọi người buổi tối hảo, trạm cuối —— Ửu Kim thị sắp đến, xin mọi người làm tốt chuẩn bị xuống tàu.”
Cùng lúc đó, điện thoại Lâm Uyên vang lên.
Điện báo biểu hiện tên “Phùng Mông“.
Thấy rõ tên, Lâm Uyên nhận điện thoại, đối diện lập tức truyền đến một giọng nam trong vắt:
“A Uyên tàu của cậu đúng hạn tới chưa? Dựa theo giờ mà xem chắc là sắp tới đi? Bên ngoài hiện tại có chút lạnh, trước khi tới nhớ mặc kỹ áo khoác nhé...”
Liên tiếp nói một chuỗi dài dòng, Lâm Uyên căn bản không rảnh xen mồm, thẳng đến đối phương nuốt nước miếng dừng lại một chút, Lâm Uyên mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
“Thật sự là xin lỗi a! Tớ bây giờ đang ở nhà ga chờ cậu, vốn chờ xuống xe liền có thể nhào vào vòng tay ấm áp của tớ, không ngờ vừa nhận được điện thoại của thủ trưởng, nói bên này có một nhóm học sinh mới vừa từ bên ngoài tham gia thi đấu trở về, lão sư dẫn đội bỗng nhiên ngã bệnh, biết tớ ở trạm xe đón người, thủ trưởng tàn nhẫn lại muốn tớ lập tức chạy đi thay ca —— “
“Công tác quan trọng hơn, cậu đi đi.” Lâm Uyên vừa nói, thấy người chung quanh bắt đầu lấy hành lý, hắn liền đem hành lý của mình xách xuống.
Theo người trước mặt, hắn bắt đầu xếp hàng đợi ra toa tàu.
“Thế nhưng nơi này chính là Ửu Kim thị, nhà ga cực kỳ —— lớn! Lần đầu tiên tớ tới phải tìm mất hai tiếng ở bên trong mà vẫn lạc đường! Đón xe qua chỗ tớ ở lại rất đắt tiền, ngồi tàu điện ngầm Thành tế là nhanh nhất cũng là thuận tiện nhất, thế nhưng hệ thống mua vé có chút phức tạp, tớ đều mua cho cậu thẻ rồi, cậu có muốn ăn gì đó chờ tớ hay không? Vận khí tốt, tớ cũng sẽ không dừng lại quá lâu đâu...”
“Không cần, tôi có thẻ năm thông hành, sẽ không lạc đường, tự tôi sẽ qua chỗ cậu, chúng ta hội hợp ở nhà cậu.” Mắt nhìn hành khách càng ngày càng nhiều, tay cầm điện thoại nghe đã không dễ dàng rồi, Lâm Uyên lời ít ý nhiều đối người tại đầu dây khác phát ra chỉ thị: “Cứ như vậy, gặp lại sau.”
Sau đó liền cúp điện thoại.
Mặc kệ tên bạn tại đầu dây khác lúc này là cái tâm tình gì, Lâm Uyên đã đi tới cửa toa tàu, hắn xách hành lý đi thẳng ra, trước mắt thình lình từ toa tàu bịt kín biến thành một không gian dị thường rộng lớn.
Bầu trời được một mặt thủy tinh tạo thành nóc nhà, sàn nhà và tường màu trắng, đường nét thẳng tắp tạo thành một kiến trúc không gian hiện đại hoá không gì sánh được! Vô số đoàn tàu đồng thời dừng sát ở trạm, các hành khách tấp nập nhưng ngay ngắn có thứ tự nối đuôi nhau mà qua, cảm quan hiện đại hoá như vậy đã kích thích Lâm Uyên - một tên thanh niên trấn nhỏ lần đầu tiên tới thành phố lớn ngây ngẩn cả người.
Chậm rãi hít một hơi, trong không khí tràn ngập một loại hương khí Lâm Uyên chưa bao giờ nghe được, rất dễ chịu, nhưng rất nhân tạo, cùng vị mặn gió thổi trên biển Sơn Hải trấn tuyệt nhiên bất đồng.
Một giây kế tiếp, xách hành lý, Lâm Uyên gia nhập vào dòng người tấp nập.