Thế giới này so với thế giới trong nhận thức của chúng ta tựa hồ không quá giống nhau.
Bởi vì bối cảnh sinh hoạt khác nhau, mỗi ngày tiếp xúc thông tin khác nhau, nên nhận thức của mỗi người về thế giới này cũng khác nhau.
Vì thế, người người đều cho rằng “ Thế giới “ trong nhận thức của mình là “Thật “ nhất.
Sau đó thì sao ____________
Mọi người có thể thông qua các phương thức môi giới khác để biết về “Thế giới của người khác“.
Như báo chí, tạp chí, TV...
Vậy có thể có một thế giới hoàn toàn khác với thế giới của mình.
Khác ở chỗ... nó giống như một cái thế giới hoàn toàn khác biệt!
Nhưng là vì mỗi ngày, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, nên mọi người đều đã xem là chuyện đương nhiên mà tiếp nhận sự tồn tại của “ Thế giới khác“.
Mặt khác cũng có một số nhóm người không tự mình thể nghiệm qua sinh hoạt thực tế, cũng không có nhìn qua thế giới trên ti vi hay tạp chí, nên đối với tuyệt đại đa số người như thế mà nói, nó chính là một “Thế giới không tồn tại“.
- ---------------------------------------------
Như thường ngày, Lâm Uyên bước chân vào cửa cục.
Thời gian hiện tại là 7 giờ 57 phút sáng, khí trời quang đãng, rất thoải mái.
Trên kệ có đặt rất nhiều báo, đều do cục thống nhất chỉ định.
Khá nhiều loại đều trong phạm vi chi tiêu, một phần là báo chí địa phương, phần còn lại của những nơi khác.
Bởi trong cục đi làm chỉ có bốn người, báo nhiều người ít, cho nên những tờ báo này hoàn toàn không xảy ra vấn đề bị tranh đoạt, Lâm Uyên tha hồ xem thỏa thích. Bất quá cho dù như vậy, Lâm Uyên vẫn lựa chọn tờ báo không được hoan nghênh nhất, đơn giản nhất, nhưng lại dày nhất trong tất cả số đó - Báo địa phương.
Ném tờ báo lên bàn, rót một ly nước nóng uống, Lâm Uyên liền bắt đầu đọc.
Hắn nhìn rất kỹ, mỗi một nơi đều xem qua, nội dung mỗi ô vuông nhỏ cũng không bỏ sót, kể cả quảng cáo cũng không tha. Cục địa phương nhỏ bình thường không xảy ra án kiện gì, dân trên trấn chất phác, trộm cắp không có, người ít xe nhiều, nên ngay cả ùn tắc giao thông cũng không có cơ hội xảy ra, cũng khó trách hắn nhàn nhã.
Trên thực tế, tại Sơn Hải trấn này, mọi người đều rất thong dong.
Trấn như tên, trước có biển sau có núi, là một trấn nhỏ xứng với tên thực bị núi biển vây quanh. Bất quá vị trí lại phi thường xảo diệu, vùng biển lân cận yên ả, nếu không có phát sinh biển động thì sóng to gió lớn cũng thường ít, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ xảy ra tai nạn vùi lấp trấn nhỏ, mà độ cao núi phía sau lại vừa vặn ôn nhu ôm trấn nhỏ vào trong lòng, không che lấp quá mức. Khí hậu thoải mái, mưa liền mưa, hoàn toàn không đè ép khiến người sợ hãi.
Trên cơ bản, ở đây là một nơi tốt!
Bất quá chỉ là giao thông không thuận tiện, ra hay vào một chuyến đều không dễ dàng, người lại ít, người bên ngoài ngại điểm đó nên không tới. Dần dần, ở đây ngày càng khép kín, ngày càng hẻo lánh, liền thành trấn dưỡng lão đại đa số người lớn tuổi như bây giờ.
Bất quá, cũng còn một số người trẻ, như Lâm Uyên, như đồng sự của hắn - Từ Nhiên.
Lâm Uyên vừa nhìn xong “Đầu đề trấn nhỏ, đang lật quảng cáo phía sau thì Từ Nhiên đã tới. Giống hắn, Từ Nhiên cũng một tay cầm báo, một tay cầm ly. Bất quá khác với Lâm Uyên ở chỗ, mặc dù Từ Nhiên thân áo khoác đồng phục cảnh sát thống nhất, thế nhưng quần lại đỏ chói, kết hợp với đôi giày mũi nhọn trên chân hắn, cái tạo hình này khiến hắn thoạt nhìn...ừ... rất bắt mắt!
Tờ báo hắn cầm cũng khác với Lâm Uyên, hoàn toàn không để mắt tới mấy tờ địa phương nhỏ, mà chỉ cầm mấy tờ báo thành phố lớn phát hành! Những tờ báo này không chỉ giới thiệu những chuyện lớn phát sinh ở thành phố, đồng dạng cũng sẽ giới thiệu những xu thế phổ biến gần đây, cho dù sinh hoạt ở thị trấn nhỏ thì cũng phải đuổi kịp trào lưu thành phố, hắn chính là một thanh niên chăm chỉ cố gắng như vậy~
“Anh Lâm, lại đang xem báo Sơn Hải a ~ “ Thuần thục gác chân lên ghế ngồi đối diện Lâm Uyên, Từ Nhiên trước để một sấp báo thật dày lên bàn, rồi lại đặt ly cà phê trong tay xuống.
“Ừ “ Mí mắt nhấc cũng không nhấc, chỉ nhẹ giọng đáp, Lâm Uyên tiếp tục xem quảng cáo... Ách, là xem báo.
“Báo nhỏ trên trấn có gì đẹp mắt nga ~ đều là một nhóm lão đầu gia gia chúng ta chơi đùa, sự tình quá ít, chuyện lông gà vỏ tỏi cũng viết lên, còn có thường thức bảo vệ sức khỏe lão niên và vân vân, cẩn thận thấy nhiều rồi tâm lý cũng thành lão đầu luôn nga! “ Từ Nhiên nói, đã dời mấy phần báo chí xem xong qua chỗ Lâm Uyên “ Anh nhìn báo chí thành phố người ta đi! Thế giới bên ngoài thật thú vị! Xem người trong thành phố thú vị bao nhiêu?!”
“Anh đối thế giới bên ngoài không có hứng thú “ Đè xuống tờ báo trong tay mình, Lâm Uyên lộ ra nửa khuôn mặt, đôi mắt hẹp dài bình tĩnh nhìn lọn tóc xoắn trên đỉnh đầu của tên nhóc vị thành niên đối diện. “ Tóc của em không chải, vểnh cả lên. “
“Này... Anh Lâm thật sự cổ hủ! Tóc em tân tân khổ khổ mới uốn ra đó! Mới không phải lười chải mà vểnh lên đâu! Anh anh anh... Anh thật sự nên xem mấy tờ báo này đi ~ thanh niên thành phố ngày nay đều thích kiểu tóc tự nhiên mà không xốc xếch này nhé!”
“Nga? Nhưng kiểu tóc của em chỉ thấy bù xù không thấy tự nhiên gì cả.”
“Hả?! A! Quả nhiên! Không nên để A Mĩ bà bà trong tiệm giúp mình uốn tóc, bà ấy cả một xấp dầy tuổi như vậy, thảo nào lĩnh ngộ không được mốt người tuổi trẻ a a a a a a!”
“Nhưng trên trấn lại chỉ có một hiệu cắt tóc thôi a a a a a a a a!”
Thế giới này, buồn chán thì đã có thú vui -- nhìn đồng sự đối diện phát điên, Lâm Uyên khóe miệng hơi cong lên.
Sáng sớm tốt đẹp, Sơn Hải trấn trước sau như một yên ả.
Mà ở bên ngoài Sơn Hải trấn cách mấy nghìn km có một thành phố lớn trong truyền thuyết, chính là một trong những nơi phát hành mấy tờ báo Từ Nhiên cầm trong tay _Ửu Kim thị.
Thời gian giống nhau, bầu trời xanh thẳm, đám mây tuyết trắng, trong tòa nhà chọc trời cao vút tận mây, sau mỗi một cửa sổ đều ngồi đầy viên chức, mà trong cao ốc trên đoạn nối “cầu vượt ánh sáng “ cũng xe tới xe đi, người đi xa, người tới thăm hỏi, tất cả dù bận rộn nhưng ngay ngắn có trật tự.
Toàn bộ thành thị đã tỉnh giấc.
Ở một khu vực khác chéo với thành thị lại không có nhiều toà nhà cao chọc trời như vậy, tương phản, xanh hoá nhiều hơn, nơi đó có một kiến trúc tuy thấp bé lại thiết kế tinh diệu khéo léo phân bố bên trong khu vực xanh hoá.
Nơi đó chính là “Học khu” hay còn gọi là Ửu Kim thành.
Bất quá nói là học khu, kỳ thực chỉ có một trường học mà thôi.
“Ửu Kim tổng hợp học viện” -- chính là tên gọi trường học duy nhất nơi này.
Đại học, sở nghiên cứu, viện bác sĩ hết thảy đều sử dụng cái tên học viện đó, mà nhà trẻ, tiểu học, sơ trung thậm chí cao trung ở phía sau phải bỏ thêm hai chữ “Phụ thuộc”, sử dụng như là “ Tiểu học phụ thuộc Ửu Kim tổng hợp học viện “, đồng dạng phân bố ở học khu nơi này, hợp lại thành một bộ phận con vật khổng lồ, khiến vô số nhà trường vui vẻ hướng tới.
Nhưng mà ngoại trừ đại học tham gia đề thi chung với chiêu sinh, viện giáo phụ thuộc Ửu Kim tổng hợp học viện trên cơ bản chỉ tuyển nhận học khu gốc, cũng chính là thí sinh gốc thành phố, nhưng mà chiêu sinh cũng không phải tùy tiện chiêu, phải trải qua cuộc thi nghiêm khắc, ở Ửu Kim tổng hợp học viện, chỉ có cực nhỏ một nhóm học sinh là “Ửu Kim học phái” chân chính, cái gọi là “Ửu Kim học phái”, chính là nói về lần đầu trong đời tiến nhập hệ thống giáo dục loài người, cũng chính là nhà trẻ, từ bắt đầu, tiếp tục trải qua cuộc thi sàng chọn nghiêm ngặt của học viện, từng bậc từng bậc thăng lên, cho đến khi học sinh tốt nghiệp Ửu Kim tổng hợp học viện.
“... Bộ phận học sinh này được cho là “Tinh khiết huyết thống”, là học sinh bản giáo ưu tú nhất, mà những người dưới đài bây giờ, chính là một trong số học sinh ưu tú nhất của bản giáo...”
Trên đài, một nam học sinh mang kính mắt đang dõng dạc giới thiệu.
Dưới đài, một nam sinh ngồi ở giữa hàng ghế thứ nhất lại tựa đầu chuyển hướng bầu trời ngoài cửa sổ.
“Buồn chán...”
Dáng vẻ của hắn rất bắt mắt, tóc xoăn nhẹ, mất trật tự lại tự nhiên, da trắng nõn, mắt nhìn như mắt xếch, bất quá nhìn kỹ quả thực cực xinh đẹp.
Hắn mũi thẳng, cằm gầy nhọn nhưng có lực, cổ tay thon dài, dưới nút áo phía trên cất dấu đường cong xương quai xanh tinh xảo cùng với bờ vai cực tốt.
Không sai, bộ dáng của hắn chính là cái loại nữ tính nhất định sẽ thích.
Được rồi, xác thực mà nói, nam tính nhìn vậy cũng sẽ thích đồng thời ước ao.
Tư thế người này ngồi đoan trang ngay thẳng, vừa nhìn liền biết đã sớm được giáo dục cùng huấn luyện tốt, chỉ là ngồi ở chỗ kia mà thôi, hắn cũng đã thay thế được học trưởng trên đài, trở thành người được chú ý nhất toàn bộ lễ đường.
Nhưng hắn lại như đối chuyện này thập phần quen thuộc, thản nhiên để mọi người như có như không nhìn chăm chú, còn mình thì đem nhãn thần thoáng nhìn bầu trời bên ngoài, khi những người khác phát hiện hắn thất thần, thì lại thu hồi đường nhìn lại, sau đó một lần nữa rơi vào học trưởng trên đài... Ách...trên một chiếc ô màu đỏ thấm nước...phía sau màn sân khấu.
Hình dạng chăm chú lắng nghe thật sự làm cho người ta tràn ngập hảo cảm.
Một khắc dài dòng nói chuyện kết thúc, quả nhiên, đám người trong quá trình diễn giảng vẫn đem đường nhìn rơi vào trên người của hắn “vù vù” thoáng cái từ bốn phương tám hướng vây tới.
“Vị bạn học này, ta là người mới vừa ngồi bên cạnh ngươi, trước khi diễn thuyết bắt đầu ngươi đã giúp ta lượm bút rơi trên mặt đất! Ta còn chưa kịp cám ơn ngươi đâu!”
“Xin hỏi ngươi tên là gì nha?!” Cô gái xinh đẹp với hai gò má hồng hồng rốt cục hỏi một vấn đề duy nhất trong lòng mình.
“Thâm Bạch.” Mang theo nụ cười ấm áp từ trong “Vòng vây” đứng lên, trong miệng nam sinh phun ra hai âm tiết.
Giọng nói của hắn đồng dạng êm tai cực kỳ, không cao không thấp, không quá trầm thấp, cũng không quá đặc biệt bén nhọn.
“A?” Nữ sinh sửng sốt một chút: “Ách... Có... Họ Thâm sao?”
“^_^” Thâm Bạch vừa làm xong tự giới thiệu vừa cười: “Có nga, 《 Hiện đại Hán ngữ tự điển 》, trang thứ 3091 đoạn thứ hai đếm ngược.”
“Nga nga! Thật là lợi hại! Ta trước hoàn toàn chưa từng nghe qua họ này!” Đám người vây quanh liền trăm miệng một lời tán thán.
“Rất hân hạnh được biết mọi người, bất quá, ta kế tiếp còn muốn bái phỏng một vị giáo sư, đã sớm hẹn xong rồi, vậy...” Nam thanh niên Thâm Bạch trên mặt lộ ra một chút bất đắc dĩ, bất quá khóe miệng vẫn đang tươi cười thoả đáng.
“A! Hẹn giáo sư trọng yếu, mọi người mau tản ra, để Thâm Bạch đồng học nhanh qua!”
Vì vậy, nguyên bản “ Vòng “ kín không kẽ hở trong nháy mắt hé ra một cái “Đường“.
Mỉm cười đi ra ngoài, trước khi đi Thâm Bạch còn không quên xoay người hướng mọi người hơi khoát khoát tay.
Sau đó mới ly khai.
Lần này, hắn một đường tiến về phía trước, không nhanh không chậm, không lớn không nhỏ.
Cũng không quay đầu lại nữa.
“Thế giới này, thật không -- thú vị -- a -- “
Hắn hoàn toàn không có đi bái phỏng giáo sư gì cả, chỉ một đường thẳng tới bên hồ không người, loạn vô hình tượng ở trên cỏ than nhẹ, sau đó nhẹ giọng “Thiết” một tiếng.