Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 226: Chương 226




Nơi này là... Bố Lý Tháp Ti Vấn?

Mặc dù là một địa phương xa lạ, bất quá Thâm Bạch rất nhanh nhận ra nơi này là nơi nào, bởi vì bầu không khí ngày lễ rất rõ ràng, ca khúc tiết khánh trước ở trong thành thị nghe được vẫn còn đang vui vẻ phát, các thứ trang trí ngày lễ treo khắp nơi thành thị cũng vẫn đang ở nơi đó, đèn nê ông đủ mọi màu sắc, tại kiểu ngày lễ nhưng không phải lễ như thế, không phải Bố Lý Tháp Ti Vấn còn có thể là nơi nào?

Bất quá không có thời gian để hắn tự hỏi nhiều, ngay khi hắn mới vừa từ "Hắc thủy" lao ra, thân thể còn không có đứng vững, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét lớn: "Lại thêm hai con tới nữa! Mau tới!"

Là thanh âm nhân loại, nhưng mà ngữ điệu trong miệng bọn họ rất điên cuồng, Thâm Bạch mạnh ngẩng đầu một cái, chỉ thấy một đầu dị hoá thú bị người chỉ huy hướng cổ hắn cắn tới.

Hắn tránh con đầu, con thứ hai, nhưng không né tránh con thứ ba, ngay khi hắn bưng cái cổ né sang bên cạnh, thì thấy từ một nơi bí mật gần đó, lại có một người luân khởi một nhát búa lớn chém tới địa phương hắn vừa mới ly khai ——

Là A Bá Lợi Tạp! Xác thực là A Bá Lợi Tạp mang hình thú!

Con ngươi Thâm Bạch nhìn xuống phía dưới, lúc này mới phát hiện mình nguyên lai còn mang thú hình.

Thảo nào bị người công kích —— hắn lập tức hiểu rõ nguyên nhân, nhưng mà một chốc không dễ biến thành hình người, mắt nhìn hôn mê - A Bá Lợi Tạp gần bị người công kích, không có cách nào, cắn răng, Thâm Bạch chỉ có thể dùng thú hình vọt tới, một ngụm cắn đứt búa lớn trong tay đối phương.

Một cổ ám vật chất trong nháy mắt từ nơi cổ họng chảy vào trong bụng hắn, Thâm Bạch kinh ngạc phát hiện búa lớn cư nhiên cùng ám vật chất của hắn dung nhập một thể, hắn mạnh đứng dậy nhìn sang đối phương, đã thấy thân thể đối phương run lên, một giây kế tiếp cũng không quay đầu lại chạy mất.

Chỉ chạy mất một người mà thôi, rất nhanh có nhiều người hơn hướng bọn họ vọt tới, đem thú hình Thâm Bạch và A Bá Lợi Tạp trở thành hai khối thịt béo bở vờn quanh, không chỉ có như vậy, bởi lúc này thân thể khổng lồ, Thâm Bạch càng thấy xa xa có vô số con dã thú xúm lại phương hướng của hắn.

Đính chính, không phải dã thú, là ma thú.

Đứng trên một điểm cao nhìn xuống, Thâm Bạch thình lình phát hiện Bố Lý Tháp Ti Vấn chẳng biết lúc nào cư nhiên biến thành hải dương ma thú và dị năng giả!

Trong thành thị giai điệu vui tai ngày lễ vẫn còn tiếp tục truyền phát, tiếng nhạc, tiếng mọi người kêu to, tiếng ma thú đan vào một chỗ, đèn nê ông đủ mọi màu sắc phản chiếu trên tóc, trên y phục, trong con ngươi mọi người... Toàn bộ thành thị vậy mà lại tràn đầy bầu không khí cuồng hoan.

Đúng rồi, đây là nguyên nhân đám người này tới Bố Lý Tháp Ti Vấn, cũng là nguyên nhân cả Bố Lý Tháp Ti Vấn tràn đầy không khí ngày lễ, bọn họ chính là đang đợi giờ khắc này, liệp sát ma thú từ dị giới vượt biên mà tới, khiến đám dị năng giả cuồng hoan!

Điên rồi.

Đám người này tất cả đều điên rồi.

Thâm Bạch híp mắt một cái, ngẩng đầu lên trời rống lớn một tiếng, để A Bá Lợi Tạp ở phía trên, hắn lập tức gia nhập trận cuồng hoan này!

***

"Trời ạ! Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ba ba rốt cuộc làm sao vậy? Vừa ông nói... nói ông muốn chết... Có phải thật vậy hay không?" Sau khi phát sinh biến cố một đoạn thời gian thật lâu, Mỹ Đăng vẫn không kịp phản ứng trở lại.

Còn là Nạp Đức Lý Khắc mang theo nàng từ trong "Hải đăng" trốn thoát, chạy tới trên đường cái.

"Ta không có cách nào khác trả lời vấn đề của ngươi, bất quá ——" Hung hăng chặt đứt cổ ma thú vừa xông tới các nàng, không để ý tới chà lau máu tích trên mặt, Nạp Đức Lý Khắc nói: "Nếu ngươi lại tiếp tục quấn quýt cái vấn đề này, ta sợ ta không che chở được ngươi lâu lắm."

"Dù sao ta bây giờ là nhân viên văn phòng a!" Nạp Đức Lý Khắc nói, nhìn về phía trước chém đứt một viên đầu ma thú xông tới, chậc miệng liếc mắt, nàng lại nâng lên đao.

"Thế nhưng... Thế nhưng..." Mỹ Đăng vẫn đang vẻ mặt hoảng loạn, một giây kế tiếp, một con ma thú từ sau lưng nàng đánh tới, Mỹ Đăng không có chú ý, Nạp Đức Lý Khắc lại chú ý tới, nghĩ không ra biện pháp nào có thể bức lui đối phương, không còn cách nào, Nạp Đức Lý Khắc ôm lấy Mỹ Đăng, dùng lưng của mình ngạnh sinh sinh giúp nàng gánh lần công kích này.

Máu —— ở trước mắt Mỹ Đăng, phun tung toé sau lưng Nạp Đức Lý Khắc.

"Mặc dù biết nhau không lâu, bất quá không nghĩ tới cư nhiên... không lâu như thế..." Trong miệng lầm bầm cái gì, Nạp Đức Lý Khắc yếu đuối ngã trong lòng Mỹ Đăng.

"Không... Nạp Đức!" Mỹ Đăng cuống quít ôm lấy nàng.

Nhưng mà Nạp Đức Lý Khắc đã hôn mê bất tỉnh.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Nạp Đức Lý Khắc, Mỹ Đăng nhẹ giọng kêu nàng hai tiếng, nhưng mà vị quản gia bình thường luôn luôn cười tủm tỉm nhìn nàng lại như đang ngủ, tuy rằng còn có hô hấp, cũng rất yếu ớt.

Mỹ Đăng ngẩng đầu, thấy con ma thú công kích Nạp Đức Lý Khắc đang dùng chân trước bào bào mặt đất, hai tròng mắt phát quang nhìn chằm chằm nàng, tư thế tùy thời chuẩn bị công kích.

Mỹ Đăng nuốt nước miếng một cái.

"Ta... Ta cũng không có kinh nghiệm thực chiến a..." Nàng nhỏ giọng nói.

Tuy rằng trong trò chơi rất am hiểu đả đả sát sát, nhưng nàng ở cuộc sống thực tế hoàn toàn chưa từng có kinh nghiệm tranh đấu qua, mặc dù là ma vật nhưng trải qua cuộc sống của nhân loại, còn là cuộc sống nhân loại ở thời đại hòa bình phổ thông.

Con ma thú kia đúng là vẫn còn vọt tới!

Tránh thoát một lần, hai lần... Mắt nhìn cũng không thể tránh khỏi nữa, Mỹ Đăng cõng lên Nạp Đức Lý Khắc bắt đầu chạy, nàng vận khí không tệ, ở đây vừa lúc là đường nhỏ, là loại đường nhỏ nhất trong thành thị, dọc theo đường liều mạng chạy về phía trước chính là lộ khẩu, nhìn sẽ sắp chạy ra rồi, nhưng mà ——

Một con ma thú bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, ngăn chặn lộ khẩu đồng thời, nó mở miệng khổng lồ, hướng nàng phát ra một tiếng kinh thiên động địa rít gào.

Giống như cùng nó phân cao thấp, phía sau Mỹ Đăng, con ma thú vẫn truy đuổi nàng cũng phát ra một tiếng rống to lớn hơn ——

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Trong miệng lầm bầm, Mỹ Đăng nhìn thoáng qua tình huống chung quanh, cúi đầu nhìn chính mình, nàng chỉ có thấy được lễ phục váy xinh đẹp, giày cao gót tinh mỹ lấp lánh, cùng với túi dạ tiệc đồng bộ hoàn mỹ.

Là ba ba vừa dẫn người thay cho nàng, cũng là một trong trang phục nàng bình thường quen thuộc nhất.

Mặc dù có thời gian sẽ chán ghét sinh hoạt như trong lồng tước, nhưng đây quả thật đã là thói quen sinh sống của nàng.

Tuy rằng muốn thoát đi bảo tiêu, thế nhưng hôm nay không có bảo tiêu, nàng...

Mỹ Đăng nhấp mím môi, nàng bắt đầu tựa như điên tìm vũ khí trên người, cuối cùng cả túi dạ hội cũng không buông tha, biết rõ trong cái túi xách này giống nhau đều thả son môi các loại đồ, nhưng nàng vẫn mở ra túi, không ngờ ——

Nhìn thứ duy nhất đặt bên trong giờ này khắc, Mỹ Đăng sợ ngây người.

Thận trọng, nàng đem đồ vật bên trong lấy ra.

Một khẩu súng?

Bên trong lại là một khẩu súng?

Mỹ Đăng lại nhìn thoáng qua trong túi, phát hiện cùng nằm ở nơi đó còn có một tờ giấy nhỏ.

"Ta nghĩ con sẽ cần nó.

Nếu con tự lựa chọn tới, cũng không cần đứng ở bên cạnh làm vật trang trí, cầm lên nó, dùng nó bảo hộ chính con, và bằng hữu của con đi.

Con không phải nói mình ngoài ý muốn phát hiện thuật bắn súng không sai sao? Vậy hãy thử nhìn một chút."

Chữ viết phi thường qua loa, nhưng phi thường tuỳ ý đại khai đại hợp, là phong cách của A Bá Lợi Tạp.

Mỹ Đăng trừng mắt nhìn.

Hai tay nắm súng, nàng lập tức hướng con ma thú truy đuổi nàng thật lâu nổ một phát súng.

Hét thảm một tiếng, trước ngực con ma thú kia bị đánh trúng, ngay sau đó, không đợi nó trọng chấn kỳ cổ, Mỹ Đăng nổ thêm, một phát này canh chuẩn, ở giữa mi tâm.

Con ma thú kia ở trước mắt Mỹ Đăng biến thành ám vật chất, ám vật chất dạng yên vụ lập tức hướng chỗ nàng phiêu tán, tay của Mỹ Đăng không cẩn thận nhiễm đến những hắc vụ này, lập tức cảm thấy trong cơ thể mình sinh ra một cổ năng lượng mới.

Híp mắt một cái, nàng hình như hiểu cái gì.

Vì vậy, trở tay lại là một phát, nàng lần nữa tinh chuẩn đánh trúng con ma thú ngăn trở đường ra ——

***

Toàn bộ Bố Lý Tháp Ti Vấn, việc chiến đấu như thế đều phát sinh khắp mọi ngõ ngách thành phố này.

Có như Thâm Bạch rơi vào bầy ma thú; có như Mỹ Đăng một người một thú đơn độc chiến đấu; có quần tam tụ ngũ cộng đấu ma thú; còn có chém giết giữa các ma thú đồng loại...

Ngũ quang thập sắc đèn nê ông từ từ bị yên vụ màu đen bao phủ, trong hắc vụ, ánh sáng của chúng nó trở nên quỷ dị kỳ lạ thêm, lại qua một đoạn thời gian, bởi huyết vụ tăng nhanh, trong hắc vụ lại thêm một cái màu đỏ, ca khúc ngày lễ vẫn đang phát trong toàn bộ ngóc ngách thành phố, toàn bộ Bố Lý Tháp Ti Vấn lâm vào hải dương cuồng hoan quỷ dị!

Có tay không tấc sắt, có sử dụng dị hoá thú, còn có sử dụng dị hoá vũ khí, đừng động ngươi là chủ động đến đây hay là vô tình cuốn vào, giờ khắc này, chỉ cần là người hay ma thú xuất hiện ở cái thành phố này, toàn bộ đều không cách nào tránh khỏi bị quấn vào trận cuồng hoan.

Không cần đi cái gì khu vực săn bắn, thời khắc này Bố Lý Tháp Ti Vấn chính là một khu vực săn bắn lớn nhất, chính mình đếm không hết con mồi, hiện trường mỗi người đều có thể là thợ săn.

Thổi một cái họng khói, nam tử nhìn con ma thú bị đánh trúng chỗ hiểm tán thành một mảnh yên vụ trước mắt, hắn vươn tay ra, yên vụ liền bị hắn thu hết vào bàn tay.

Hắn cứ như vậy đứng tại chỗ, cho đến khi yên vụ bị hắn hấp thu hầu như không còn, lúc này mới thở thật dài một cái, sau đó, hắn mở mắt, thấy yên vụ đối diện, trên đất trước không có một bóng người bỗng nhiên nhiều hơn một người.

Nếu như đám Thâm Bạch ở đây, hắn nhất định có thể nhận ra người này là ai.

Là Tháp Lâm, lúc này xuất hiện ở nơi này chính là ở trên xe taxi liền biến mất - Tháp Lâm.

"Người đánh chết Tháp Tháp là ngươi." Tháp Lâm dùng câu khẳng định.

Nam nhân nhíu mày: "Tháp Tháp là ai?"

"Con cá thú chở chúng ta tới, khi đi qua sa mạc, bị ngươi bắn trúng, đã chết." Tháp Lâm tiếp tục bình thản nói.

"Nga ~" Nam nhân nắm tóc: "... Thật đáng tiếc, còn là nghĩ không ra, ngươi nói sa mạc là khu vực săn bắn sao? Nơi đó ma thú bị ta đánh chết nhiều lắm, nói một con hai con, hoàn toàn nghĩ không ra ni ~ "

"Con ma thú kia là ngươi nuôi sao? Ngươi hỏi như vậy, là muốn thay nó báo thù?" Nam nhân nói, một đôi con ngươi đen nhắm ngay Tháp Lâm.

"Không phải ta nuôi, nó là con cá thú tối chọc người ghét đến từ một mảnh hải vực, là ta đem nó đánh tới nguyện ý dẫn chúng ta qua." Tháp Lâm bình thản nói.

"Vậy thì không sao ma ~" Nam nhân cười cười.

"Thế nhưng, ta không nghĩ để cho nó chết." Tháp Lâm nói, ánh mắt đạm mạc đánh về phía trước, đúng ngay nam tử.

Nam tử tức thì nâng súng lên.

Hai người chiến đấu hết sức căng thẳng.

***

Trận cuồng hoan lấy danh ngày giỗ càng lúc càng quyết liệt.

Hầu như không ai không cuốn vào chiến đấu, chỉ có một người ngoại lệ, mà người kia chính là sớm hơn Thâm Bạch một chút rơi vào hắc động - Lâm Uyên.

Trong hoang dã, Lâm Uyên vô thanh vô tức tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.